NGƯỜI ĂN CHAY - Trang 134

chuyện nhỏ với anh, nhưng chỉ không lâu sau những cái gì cho qua được cô
đều cho qua. Nhưng những điều đó có thật sự là vì anh? Trong tám năm
cùng chung sống, phải chăng cô cũng làm anh mệt mỏi như anh đã làm với
cô.

Cách đây chín tháng, anh có gọi điện cho cô lúc gần nửa đêm. Chắc ở

một vùng xa xôi nào đó nên nghe tiếng đồng xu thả vào máy điện thoại
công cộng rất ngắn.

– Nhớ Ji-woo quá.

Giọng nói quen thuộc đang cố làm ra vẻ bình tĩnh che giấu sự căng thẳng

của anh như một lưỡi dao sắc ngọt đâm vào tim cô.

– … Có thể cho anh gặp con một lần thôi được không?

Đúng là cách nói của anh. Xin lỗi, thanh minh, xin tha thứ, giản lược tất

cả những thứ đó, chỉ mỗi câu chuyện về con. Thậm chí cả tình trạng của
Yeong-hye như thế nào anh cũng không hỏi.

Cô biết anh là người nhạy cảm đến mức nào, người dễ bị tổn thương

lòng tự trọng, dễ suy sụp đến mức nào. Chỉ cần một lần cô từ chối điện
thoại, thì sẽ phải lâu lắm nữa anh mới gọi lại.

Dù biết thế, mà không, vì biết thế nên cô đã đặt ống nghe xuống, không

một câu trả lời.

Một bốt điện thoại công cộng trong đêm. Đôi giày thể thao cũ, quần áo

tuềnh toàng. Khuôn mặt tuyệt vọng của người đàn ông trung niên. Cô lắc
đầu, xua đi tất cả những hình ảnh đó trong tưởng tượng. Cái tư thế như
muốn bay lên như chim của anh ở lan can ban công nhà Yeong-hye lặng lẽ
chồng lên đó. Dù đã cho rất nhiều những hình ảnh có cánh vào trong các tác
phẩm của mình, nhưng lúc cần nhất, anh vẫn không thể bay được.

Cô nhớ rõ mồn một đôi mắt anh trong lần cuối cùng đó. Khuôn mặt bị

nỗi sợ hãi đến tột cùng bủa vây đó thật lạ lẫm. Không phải khuôn mặt của
con người cô đã xả thân để chăm sóc, nhẫn nhịn, con người mà cô đã cố
gắng kính trọng đến nhường ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.