NGƯỜI ĂN CHAY - Trang 140

Cô xỏ chân không vào đôi xăng-đan. Đẩy cánh cửa nặng trịch, cô bước

ra ngoài. Bước xuống từ cầu thang tầng năm. Bên ngoài trời vẫn tối. Tòa
nhà chung cư đồ sộ chỉ có hai chấm đèn đang sáng. Cô cứ thế bước tiếp.
Qua cửa sau của chung cư là về phía ngọn núi, cô bước theo con đường hẹp
và tối.

Bóng tối xanh thẫm phía sau núi trở nên sâu hơn bình thường. Giờ đó

những cụ già chăm chỉ vẫn hàng ngày dậy từ sáng sớm để đi lấy nước
khoáng, vẫn còn đang ngủ. Đầu cúi gằm, cô cứ thế bước, rồi lại bước. Cô
lấy hai bàn tay xoa lên khuôn mặt ướt đẫm, không hiểu là mồ hôi hay nước
mắt. Cô cảm thấy nỗi đau khổ như một cái hố đang nuốt chửng cô, nỗi sợ
hãi khủng khiếp, nhưng đồng thời một cảm giác yên bình kỳ lạ cũng chợt
len lỏi trong cô.

* * *

Thời gian không dừng lại.

Cô quay lại ghế. Mở nắp hộp cuối cùng còn lại. Cố tình kéo ngón tay

thẳng đơ của em, cho sờ vào vỏ mận trơn mượt. Gập những ngón tay khẳng
khiu lại để cầm lên một quả.

Cô không quên rằng mận cũng là một trong những hoa quả mà Yeong-

hye thích. Có lần khi còn nhỏ, cô nhớ Yeong-hye đã nói không nhai mận, cứ
ngậm cả quả trong miệng thấy cảm giác rất thích. Nhưng bây giờ tay
Yeong-hye không còn chút phản ứng nào nữa. Móng tay Yeong-hye cũng
mỏng đi như tờ giấy vậy.

– Yeong-hye à.

Tiếng gọi của cô vang lên khô khốc giữa phòng bệnh vắng lặng. Không

nghe bất cứ câu trả lời nào. Cô ghé sát vào mặt Yeong-hye. Ngay lúc đó mí
mắt của Yeong-hye mở ra hệt như đang giả vờ từ nãy.

– Yeong-hye à!

Cô nhìn sâu vào đôi mắt đen, trống rỗng của em. Chỉ có khuôn mặt cô

phản chiếu lại. Thất vọng tràn trề, cô như muốn buông xuôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.