NGƯỜI ĂN CHAY - Trang 21

Bôi lớp son màu cánh sen đậm vẫn hay dùng lên đôi môi xám xịt, may thay
khuôn mặt của vợ thoát khỏi cái màu trắng bệch của bệnh nhân – Tôi tự an
ủi.

– Muộn rồi, nhanh lên.

Tôi ra trước, mở cửa. Một tay bấm nút thang máy, tôi sốt ruột nhìn vợ

đang lờ rờ xỏ chân vào đôi giày thể thao màu xanh lục. Mặc áo dạ mà lại đi
giày thể thao, biết là không hợp nhưng cũng không còn cách nào khác. Cô
ấy chẳng có đôi giày nào cả. Vì đã vứt hết những gì có liên quan đến các
loại da.

Lên xe và khởi động máy trước, tôi mở chương trình phát thanh giao

thông. Lắng tai nghe để kiểm tra tình hình giao thông quanh khu vực nhà
hàng truyền thống trong trung tâm thành phố mà giám đốc đặt, tôi cài thắt
lưng an toàn, nhả phanh. Trong lúc đó vợ ngồi vào ghế bên cạnh, đập giũ
cái hơi lạnh vừa bám vào áo khoác, rồi cài dây an toàn.

– Hôm nay phải khéo léo đấy nhé. Đây là lần đầu tiên tổng giám đốc cho

cấp trưởng phòng như tôi tham gia buổi họp mặt vợ chồng đấy. Điều đó có
nghĩa là tôi đang được đánh giá tốt.

Nhờ đi đường mới gần hơn, chúng tôi đến nơi vừa kịp thời gian. Đó là

một nhà hàng ở tầng hai, có bãi đỗ xe riêng rất rộng, nhìn đã biết ngay là
cao cấp.

Đợt lạnh cuối mùa đang ùa về. Vợ tôi mặc áo dạ mỏng của mùa xuân,

đứng hứng gió buổi tối bên bãi đỗ xe, trông co ro vì lạnh. Suốt quãng
đường đi đến đây vợ tôi không nói câu nào, nhưng tôi cũng chẳng buồn
quan tâm vì cô ấy vốn là người ít nói. Điều đó cũng tốt thôi, mấy người lớn
tuổi thích phụ nữ như thể, nghĩ vậy nên tôi dễ dàng gạt bỏ chút khó chịu khi
nãy.

Gia đình tổng giám đốc và các phó tổng giám đốc đã đến cả. Vợ chồng

phó giám đốc cũng đến ngay sau chúng tôi. Sau khi cười và cúi đầu chào,
tôi và vợ cởi áo khoác treo lên mắc. Theo sự hướng dẫn của bà vợ tổng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.