NGƯỜI ĂN CHAY - Trang 22

giám đốc đeo chiếc vòng cổ bằng đá to đùng và có đôi lông mày tỉa mỏng,
tôi và vợ đứng trước bàn dài của buổi tiệc.

Trông tất cả rất thoải mái như đang ở một nơi quen thuộc lắm. Ngước

nhìn lên trần nhà trang trí như ngói rồng, tôi liếc nhìn những chủ cá vàng
đang tung tăng trong cái bể làm bằng đá rồi ngồi xuống ghế. Vô tình lúc
quay sang nhìn vợ, bộ ngực của cô ấy đập vào mắt tôi.

Vợ tôi mặc chiếc áo màu đen hơi ôm, hai đầu ngực nhô lên rõ mồn một.

Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, cô ấy không mặc áo trong. Tôi quay đầu để
kiểm tra ánh mắt của mọi người thì chạm ngay ánh mắt của bà vợ phó tổng
giám đốc. Trong đôi mắt đang vờ tỏ ra thản nhiên của bà ta, tôi nhận ra sự
tò mò, sửng sốt, và cả một chút khinh bỉ trong đó.

Tôi thấy má mình nóng bừng lên. Vợ tôi không tham gia vào những câu

chuyện xã giao của đám phụ nữ mà đứng thần người, nhận ra những cái
nhìn dò xét cô ấy, tôi cố gắng trấn tĩnh lại. Có lẽ lúc này, cách tốt nhất tôi có
thể làm là hành xử sao cho tự nhiên nhất.

– Anh tìm đến đây có khó không? – Vợ tổng giám đốc hỏi tôi.

– Trước đây em có đi qua rồi. Phía sân trước đẹp quá nên em muốn đến

đây thử một lần đấy ạ.

– Ồ thế hả… Khu vườn của họ đẹp thật. Đến vào ban ngày còn đẹp hơn

đấy. Vì nhìn thấy cả rặng hoa ngoài cửa sổ kia.

Nhưng khi đồ ăn bắt đầu được bưng lên phục vụ thì sự cố gắng đến căng

người ra mà tôi đang khổ sở duy trì đó bị sụp đổ hoàn toàn.

Món đầu tiên được đặt trước chúng tôi là món rau câu xào. Một món ăn

rất mát, rau câu thái chỉ, xào với nấm đông cô và thịt bò. Vợ tôi từ đầu cho
tới giờ ngồi im lặng, đúng lúc người phục vụ cầm muỗng định xúc món đó
vào đĩa thì cô ấy nói nhỏ:

– Tôi không ăn đâu.

Tuy câu nói rất nhỏ nhưng cũng làm cho mọi người sững lại. Những ánh

mắt nghi ngại dồn vào vợ tôi, lần này cô nói to hơn một chút:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.