NGƯỜI ĂN CHAY - Trang 40

Cô em dâu không biết có phải khóc vì bị sốc hay không mà lớp trang

điểm trên khuôn mặt bị xóa gần hết, mắt sưng húp lên.

– Bố cũng làm quá. Ai lại đánh con gái trước mặt con rể thế bao giờ?

Ngày xưa bố cũng thế à?

– Chắc ngày xưa cũng thế. Nhìn Yeong-ho đấy không biết à? Nhưng lúc

già ông cũng đỡ đi nhiều rồi mà.

– Sao tự nhiên lại lôi tôi vào đây?

– Yeong-hye lại vốn dĩ là cô con gái không bao giờ dám nói năng phản

kháng gì nên ông cũng bất ngờ.

– Bố bắt ăn thịt thế cũng quá đáng, nhưng sao chị ấy lại phải cố tình

không ăn như thể? Lại còn cầm dao nữa chứ… từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến
giờ em mới chứng kiến chuyện này. Từ giờ làm sao dám nhìn mặt anh rể
nữa.

Trong lúc chị gái trông Yeong-hye, tôi thay áo sơmi của anh đồng hao

rồi đi tới một hàng tắm hơi gần đó. Máu khô đen lại được rửa sạch dưới vòi
nước ấm. Những ánh mắt đầy nghi ngờ chiếu vào tôi. Tôi muốn ọe. Ghê
tởm tất cả cái tình cảnh này. Cứ như không phải hiện thực vậy. Không phải
là sự ngạc nhiên hay sửng sốt mà tôi cảm nhận nỗi ghê sợ mạnh mẽ về vợ
mình.

Sau khi chị vợ ra về, trong phòng bệnh đôi chỉ còn lại một nữ học sinh

nhập viện vì bị thủng dạ dày cùng với bố mẹ cô bé, tôi và vợ. Nhận ra họ
đang liếc sang tôi thì thầm gì đó, tôi đến bên chỗ vợ nằm, ngồi xuống. Ngày
Chủ nhật dài dằng dặc này sắp hết rồi, ngày thứ Hai sắp bắt đầu. Thế là tôi
không phải nhìn thấy người đàn bà này nữa. Ngày mai chị vợ sẽ thay chỗ
này, ngày kia thì chắc vợ sẽ ra viện. Ra viện, điều đó có nghĩa là tôi phải
sống một mình với người đàn bà quái đản, đáng sợ này. Tôi khó có thể chấp
nhận được điều đó.

Ngày hôm sau, đến chín giờ tối tôi mới tìm đến bệnh viện. Chị vợ đón

tôi với nụ cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.