NGƯỜI ĂN CHAY - Trang 44

– Làm sao mà cậu có thể đứng nhìn như thế hả? Cậu cũng biết là nó định

làm gì cơ mà?

Tôi chỉ muốn ra khỏi cái phòng bệnh đó, biến quách về nhà.

– Mày, mày có biết cái này bao nhiêu tiền không hả? Mà sao dám bỏ đi?

Đồng tiền mồ hôi nước mắt của bố mẹ mày đấy. Mày thế mà cũng là con
gái tao được ư?

Tôi đứng nhìn vợ đang khuỵu lưng xuống giữa cửa, máu của cô ấy đang

chảy ngược vào túi dịch truyền.

– Mày xem cái bộ dạng của mày đi con. Mày không ăn thịt thì người đời

bắt tội mày đấy. Soi gương thử đi, xem cái mặt mày có còn là mặt nữa
không.

Giọng nói oang oang của bà mẹ giờ lại chuyển thành tiếng khóc sụt sùi.

Nhưng vợ tôi cứ như thể đang nhìn một người đàn bà lạ mặt nào đó, cho

nên cô ấy bỏ qua cảnh tượng đó, trèo lên giường, kéo chăn lên tận ngực,
nhắm mắt. Lúc đó tôi mới cầm túi dịch truyền mà phân nửa đã là máu, treo
lên.

* * *

Tôi không hiểu tại sao người đàn bà kia lại khóc. Không hiểu sao bà lại

nhìn như muốn nuốt chửng tôi như thế. Sao tại mân mê cái cổ tay băng bó
của tôi bằng đôi tay run rẩy thế.

Cổ tay tôi không sao cả. Không vấn đề gì cả. Nhưng cái tôi đau là ngực.

Có cái gì đó treo ngay ở xương ức. Tôi không biết đó là cái gì. Bây giờ
không phải mặc áo lót mà sao tôi cũng cảm thấy có một cục gì đó ở ngực.
Dù có cố gắng hít sâu thế nào lồng ngực vẫn không thấy dễ chịu.

Có tầng tầng lớp lớp những tiếng kêu than, gào thét chụm lại, đóng vào

đó. Tại thịt thôi. Tại ăn quá nhiều thịt. Những mạng sống ấy treo cả lên chỗ
đó. Chắc chắn là như vậy. Máu và thịt, tất cả đều đã tiêu hủy hết, cơ thể
cũng tiêu tan, cặn bã cũng thải đi hết rồi nhưng chỉ những linh hồn thì còn
dai dẳng bám ở đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.