NGƯỜI ĂN CHAY - Trang 69

nhiên với ham muốn mạnh mẽ mà ngay cả hồi mới cưới cũng chưa từng có
với vợ, cô cũng vậy.

– Anh sao thế?

Không muốn nghe tiếng rên của vợ, anh chặn mồm cô lại. Trong bóng

tối, đôi môi, sống mũi, chiếc cổ trẻ trung của vợ hiện lên mờ mờ làm liên
tưởng đến hình ảnh của cô em vợ, anh đẩy mình vào. Ngậm đầu nhũ hoa
săn cứng của vợ trong miệng, anh cởi áo lót của cô. Mỗi khi hình ảnh cánh
hoa nhỏ xanh mở ra đóng lại hiện lên, anh nhắm mắt xóa đi khuôn mặt của
vợ.

Khi mọi chuyện xong xuôi, vợ anh đã khóc. Vì sự mạnh mẽ quá đường

đột hay vì một cảm xúc nào đó mà anh không biết, anh không thể biết được.

Đáng sợ. Vợ anh nằm quay lại, lẩm bẩm. Không, anh nghe như là cô nói

thế. Sợ anh quá. Khi đó anh đã ngủ gần như chết, nên cũng không chắc có
đúng là lời nói phát ra từ vợ không nữa. Tiếng thổn thức của cô kéo dài bao
lâu, anh cũng không nghe thấy.

Nhưng sáng hôm sau, thái độ của vợ không có gì khác so với mọi ngày.

Cũng vẫn giọng nói như anh vừa nghe điện thoại một phút trước đây. Dư
âm của việc đó, tất nhiên, cũng không gợn chút khó chịu nào với anh, ngoại
trừ đôi khi giọng nói hay tiếng thở dài đầy nhẫn nhịn của vợ khiến lòng anh
day dứt. Anh rảo bước nhanh hơn để xóa đi cảm giác day dứt đó trong lòng.

Không ngờ cô em vợ đã đến trước, đang ở cửa ga tàu điện ngầm. Cô

ngồi phịch xuống cầu thang với tư thế duỗi dài như thể đã ra khỏi ga từ rất
lâu rồi. Cô mặc chiếc áo len dày màu nâu với quần bò cũ, trông như vừa đi
bộ từ mùa đông ra vậy. Thân người cô bị ánh nắng bủa vây, mồ hôi rịn ra
trên trán, anh không thể gọi ngay, đứng nhìn như bị hút hồn.

* * *

– Cởi áo ra.

Hạ thấp giọng, anh nói khi cô đang đứng lóng ngóng nhìn ra hàng bạch

dương ngoài cửa sổ. Ánh nắng lẻ loi của buổi chiều lấp lánh trên tấm thảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.