NGƯỜI ĂN CHAY - Trang 70

trắng. Cô cũng không quay lại nhìn anh. Tưởng cô không nghe thấy anh
định nói lại thì đã thấy cô giơ hai tay lên cởi áo len. Chiếc áo sơmi trắng
cộc tay mặc bên trong được cởi lộ ra tấm lưng không mặc áo lót của cô. Rồi
đến chiếc quần bò cũ, cặp mông trắng lộ ra hoàn toàn.

Anh nín thở, lặng người nhìn cặp mông của cô. Trên hai ngọn đồi phúc

hậu đó có hai lùm đồng tiền hõm sâu mà người ta thường gọi là nụ cười của
thiên thần. Và quả nhiên, vết chàm xanh to bằng ngón tay cái, nằm ở phía
trên mông bên trái. Làm thế nào mà nó vẫn còn ở đó được nhỉ. Anh không
thể hiểu nổi. Hơi giống một vết bầm, nhưng rõ ràng là vết chàm Mongolia,
màu xanh lục nhàn nhạt. Nó như một thứ thuộc về thời cổ đại, trước khi tiến
hóa hoặc làm cho người ta liên tưởng đến dấu vết của sự quang hợp, điều
ngạc nhiên là anh ngộ ra nó không gợi lên cảm giác nhục dục mà trái lại là
một cái gì đó mang tính thực vật.

Phải một lúc lâu sau anh mới ngẩng đầu lên khỏi cái vết chàm Mongolia

để nhìn toàn bộ thân thể cô. Không giống người lần đầu tiên làm mẫu, xét
đến cả mối quan hệ anh rể em vợ thì thái độ của cô bình thản đến ngạc
nhiên. Anh chợt nhớ đến chuyện sau hôm cô rạch cổ tay rồi bị phát hiện để
ngực trần ở trước đài phun nước của bệnh viện, vì thế mà thành ra cô nhập
viện vì chứng tâm thần, và cũng vì ở bệnh viện cứ thường xuyên cởi áo ra
phơi nắng mà thời hạn ra viện bị chậm lại.

– Ngồi hả anh?

Cô hỏi.

– Không, nằm úp xuống đi.

Anh trả lời, hạ thật thấp giọng đến mức gần như không bật âm ra. Cô lật

úp người trên tấm thảm. Anh đứng im không nhức nhích, nhíu mày để cố
gắng giải mã được cảm xúc dữ đội đang trào lên trong anh bởi cơ thể đang
nằm sấp xuống kia.

– Từ từ đã, em cứ nằm im đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.