NGƯỜI BẠN BÍ ẨN - Trang 160

“Nhưng cái ngày Marcus đánh bạn - đó là ngày mà bạn không muốn chơi
với mình nữa. Bạn không còn...”

Sal lắc đầu: “Không. Từ trước đó cơ.”

Và tôi lặng lẽ nhủ thầm: “Có nhớ không? Có nhớ những lần vào tháng
Chín, khi Sal không xuất hiện sau giờ học để cùng về với mình nữa? Có
nhớ những lần cậu ấy bảo không có tiền để ra ngoài ăn trưa trong khi mình
biết là cậu ấy có? Có nhớ buổi sáng mình đứng chờ cậu ấy dưới tiền sảnh
cho đến khi gần như chắc chắn sẽ trễ học, lên nhà bấm chuông mới biết là
cậu ấy đã đi trước rồi?”

Và tôi nhớ ra một điều khác nữa. Tôi nhớ khi tôi đang chạy qua đường
Broadway, mang tấm áp-phích Bí Ẩn Khoa Học, nhìn thấy Sal ở bên kia
đường, kêu to bảo cậu ấy đợi. Và cậu ấy đứng lại đợi. Sau đó tôi hỏi tại sao
cậu ấy không đứng ở chỗ hẹn bình thường của chúng tôi ở trường, cậu ấy
chỉ nhìn xuống chân lẩm bẩm gì đó, rồi chúng tôi cùng đi về phía
Amsterdam trong im lặng tuyệt đối. Cho đến khi Marcus đánh cậu ấy.

Ngày hôm đó Sal đã đi về trước không đợi tôi. Và đó không phải lần đầu
tiên.

Nhưng hôm nay cậu ấy ở đây, nhìn thẳng vào mắt tôi. Và chúng tôi cảm
thấy như thể là chính mình. Tôi hỏi: “Vậy khi nào chúng ta mới trở lại bình
thường được?”

“Đó là vấn đề, Mira. Chuyện đó không bình thường. Mình không có một
người bạn nào khác cả! Không có những người bạn thật sự.”

Mình cũng không! Tôi muốn nói to lên như thế. Và tôi bỗng nhận ra - đó là
tất cả những gì cậu ấy muốn nói. Chúng tôi chỉ có nhau mà thôi. Mọi
chuyện đã như thế từ lâu rồi.

Cậu ấy vẫn đang nói: “Ý mình là, bạn có nhớ tuần thứ hai ở trường, khi bạn
bị ốm không? Cả tuần đó mình chỉ chơi một mình. Suốt tuần. Một mình đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.