“Thế cậu có muốn chúng ta làm bạn nữa không nào?”
tôi hỏi.
Vẫn nhìn xuống đất, Sal trả lời “Không.” Có lẽ cậu ấy không còn muốn làm
bạn với tôi cũng lâu rồi.
Tôi nghĩ thật may mắn khi đó cũng là tuần mà Julia quyết định trừng phạt
Annemarie vì lý do gì đó.
Hai cô bạn này thường xuyên hành hạ nhau cả năm trời trước khi Sal nghỉ
chơi với tôi. Nhưng mãi đến gần đây tôi mới thật sự chú ý đến họ. Tôi từng
thấy họ gắn bó với nhau như những người bạn thân thiết nhất, rồi họ bắt
đầu chiến tranh, khóc lóc, trả lại quà tặng, làm hòa và rồi lại khoác tay nhau
với vẻ hào hứng giả tạo. Tôi từng thấy họ hùa nhau tra tấn Alice Evans. Dù
chúng tôi đã lên lớp sáu nhưng Alice vẫn đợi rất lâu mới chịu đi vệ sinh và
không bao giờ dám nói ra rằng mình muốn đi vệ sinh cả. Thế nên Julia và
Annemarie thường đợi đến khi Alice đã nhịn khá lâu rồi mới bắt đầu nháy
nhau cùng hỏi chuyện một lúc, chẳng hạn như “Alice, bạn làm bài tập toán
hôm nay chưa? Cái chỗ ‘nhân hai số’ ấy? Chỗ đó làm như thế nào?” Thế là
Alice tuyệt vọng vừa cố nhịn tiểu vừa chỉ bài cho họ.Tôi biết bọn con gái
bắt cặp với nhau như thế nào. Julia và Annemarie đã chơi với nhau khá lâu.
Tôi ghét Julia và chưa bao giờ nghĩ nhiều đến Annemarie.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về Julia là vào năm lớp hai, khi chúng tôi học làm
chân dung tự họa bằng cách xé giấy. Julia phàn nàn không có giấy màu “cà
phê sữa” để làm da và không có giấy màu “chocolate pha 16% ca cao” để
làm mắt cô ta. Tôi còn nhớ lúc đó tôi đã ngồi nhìn Julia chằm chằm và thầm
nghĩ “Da bạn màu nâu nhạt, mắt bạn màu nâu sậm. Sao bạn không dùng
giấy màu nâu hết đi, ngốc thật!”
,
Jay Stringer không kêu ca gì về chuyện
giấy màu, và cũng không ai trong mười đứa trẻ còn lại dùng giấy màu nâu
cả. Tôi cũng không than phiền gì về tờ giấy màu hồng chóe mà cô giáo đưa
cho tôi. Bộ Julia tưởng da tôi màu hồng chóe thật sao?
Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra rằng Julia không giống những người còn lại
trong chúng tôi. Cô ấy được đi du lịch vòng quanh thế giới với ba mẹ. Cô