NGƯỜI BIẾN MẤT - Trang 13

Ausonio không trả lời; giống như đồng đội của cô, cô đang nhìn quanh

hoảng hốt, kiểm tra từng cái bóng, từng món đồ đạc, dù rõ ràng là gã đàn
ông không có ở đó.

Rờn rợn…
Căn phòng về cơ bản là một khối lập phương khép kín. Không có cửa sổ.

Máy điều hòa và lỗ thông khí chỉ rộng hơn mười lăm xen-ti-mét. Trần nhà
bằng gỗ, không có gạch cách âm. Không có cửa sập nào mà cô nhìn thấy
được. Không có cửa chính nào ngoài cánh cửa mà Ausonio đã dùng và cửa
thoát hiểm mà Franciscovich vừa đi qua.

Ở đâu chứ? Franciscovich nhăn nhó.
Đồng đội của cô trả lời điều gì đấy. Viên cảnh sát không thể hiểu được,

nhưng có thể đọc được thông điệp trên mặt cô: Tôi chẳng hiểu gì cả.

“Này,” một giọng nói lớn vang lên ở lối vào cửa. Họ quay về phía đó, chĩa

súng nhắm vào sảnh trống không. “Xe cứu thương và một số sĩ quan khác đã
tới đây.” Đấy là tay bảo vệ, trốn ở ngoài tầm nhìn.

Tim đập rộn ràng vì cuộc vây ráp, Franciscovich gọi anh ta vào trong.
Anh ta hỏi, “Thế nào, ừm… ý của tôi là quý vị có bắt được gã không?”
“Gã không có ở đây,” Ausonio nói giọng run rẩy.
“Sao cơ?” Người đàn ông thận trọng nhìn vào trong hội trường.
Franciscovich nghe tiếng các sĩ quan và kỹ thuật viên EMS

*

đang tới.

Tiếng kêu chói tai của trang thiết bị. Dẫu vậy, hai người phụ nữ vẫn chưa thể
tới gặp các đồng đội của mình. Họ đứng đờ đẫn giữa hội trường, cảm thấy
bất an và khó hiểu, nỗ lực vô ích để cố hiểu xem kẻ sát nhân đã thoát khỏi
một căn phòng không có lối thoát như thế nào.
EMS: Dịch vụ Y tế Khẩn cấp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.