“Được rồi, được rồi.” Sellitto cao to, đầu bù tóc rối bước vào hành lang
bên ngoài phòng ngủ ở tầng hai căn nhà phố trên đường Central Park West
của Rhyme. Anh đóng cửa lại.
Vào lúc Thom thực thi phận sự của mình một cách khéo léo, Lincoln
Rhyme lắng nghe tiếng nhạc và tự nhủ: Chỉ là trùng hợp thôi sao?
Năm phút sau, Thom để Sellitto quay trở lại phòng ngủ. “Cà phê chứ?”
“Ừ. Quả là cần chút cà phê. Mẹ kiếp, sáng sớm thứ Bảy mà đã phải làm
việc.”
Người trợ lý rời đi.
“Nhìn tôi thế nào, Linc?” Tay thanh tra cảnh sát tuổi trung niên xoay một
vòng rồi hỏi. Bộ vest xám là thứ quần áo điển hình trong tủ đồ của anh ta –
có vẻ như được may bằng thứ vải nhàu vĩnh viễn.
“Trình diễn thời trang sao?” Rhyme hỏi.
Phải chăng là trùng hợp?
Rồi tâm trí anh trở lại với đĩa CD. Làm sao một người có thể chơi trumpet
mượt mà đến thế? Làm sao ta có thể tạo ra thứ âm thanh đó từ một nhạc cụ
kim loại chứ?
Tay thanh tra cảnh sát nói tiếp: “Tôi đã giảm hơn bảy cân. Rachel bắt tôi
ăn kiêng. Chất béo là vấn đề. Ta phải giảm chất béo, anh sẽ kinh ngạc thấy
mình giảm được bao nhiêu cân.”
“Chất béo, phải. Tôi nghĩ tôi biết chuyện đó rồi, Lon. Vậy…?”
Nghĩa là, đi thẳng vào vấn đề đi.
“Tôi có một vụ lạ lùng. Tìm thấy một thi thể nửa giờ trước ở một trường
Âm nhạc phía trên đường này. Tôi là sĩ quan phụ trách vụ việc và cần chút
trợ giúp.”
Trường Âm nhạc. Và mình đang nghe nhạc. Quả là một sự trùng hợp
thảm hại.
Sellitto nêu ra một số dữ kiện: sinh viên bị giết, thủ phạm suýt bị bắt
nhưng trốn thoát qua một cánh cửa bí mật nào đấy mà không ai tìm ra được.
Âm nhạc là toán học. Chuyện đó thì Rhyme, một nhà khoa học, có thể
hiểu được. Âm nhạc là logic, âm nhạc được cấu trúc hoàn hảo. Nó cũng là
sự vô tận, anh ngẫm nghĩ. Số giai điệu có thể viết ra là vô hạn. Ta không bao