NGƯỜI BIẾN MẤT - Trang 138

Cuối cùng anh ta lùi lại, kiểm tra con ngựa một lần nữa rồi nhìn lên cô.

“Cô không sao chứ?” Anh ta hỏi.

“Tôi nghĩ thế.” Marston hít sâu, chạm tay vào ngực. “Tôi chỉ… Mọi

chuyện diễn ra nhanh quá.”

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Một con chim bay vào mặt nó. Làm nó giật mình. Có lẽ đã đâm trúng

mắt nó.”

Anh ta xem kỹ mắt ngựa. “Tôi thấy không có gì. Cô có lẽ sẽ cần một bác

sĩ thú y để kiểm tra cho nó. Nhưng tôi không thấy có vết thương nào.”

“Anh đã làm gì vậy?” Cô hỏi. “Phải chăng anh là…?”
“Một người thì thầm với ngựa

*

hả?” Anh ta đáp, cười lớn, rụt rè tránh ánh

mắt của cô. Anh ta có vẻ thoải mái hơn khi nhìn thẳng vào mắt con ngựa.
“Không hẳn. Nhưng tôi cưỡi ngựa nhiều. Tôi có tác động giúp nó bình tĩnh
lại, tôi nghĩ thế.”
Một kiểu liên hệ với chương trình dạy chó nổi tiếng trên truyền hình là “Dog
whisperer”.

“Tôi đã nghĩ là nó sẽ ngã.”
Anh ta nở một nụ cười ngập ngừng. “Ước gì tôi có thể nghĩ ra được điều

gì đó để nói giúp cô bình tĩnh lại.”

“Điều gì tốt cho con ngựa của tôi thì tốt cho tôi. Tôi không biết phải cảm

ơn anh thế nào đây.”

Một người cưỡi ngựa khác tới gần và người đàn ông có râu dắt con

Donny Boy lùi khỏi đường để con ngựa màu hạt dẻ đi qua.

Anh ta kiểm tra con ngựa kỹ lưỡng. “Tên nó là gì?”
“Don Juan.”
“Cô thuê ở Hammerstead hả? Hay nó là của cô?”
“Hammerstead. Nhưng tôi cảm thấy như nó là của tôi. Tuần nào tôi cũng

cưỡi nó.”

“Thi thoảng tôi cũng thuê ở đó. Quả là một con vật đẹp đẽ.”
Giờ đã bình tĩnh, Marston nhìn kỹ người đàn ông hơn. Anh ta là một gã

đẹp trai ngoài năm mươi. Anh ta có bộ râu được tỉa kỹ và hàng lông mày
dày giao nhau phía trên sống mũi. Ở cổ anh ta – và cả ngực nữa – cô có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.