NGƯỜI BIẾN MẤT - Trang 139

nhìn thấy thứ gì đó như một vết sẹo lớn và tay trái anh ta dị dạng. Tuy nhiên,
tất cả những điều đó chẳng là gì với cô, khi so với đặc điểm quan trọng nhất
ở anh ta: anh ta thích ngựa. Cheryl Marston, ba mươi tám tuổi, ly dị đã bốn
năm, nhận ra rằng họ đều đang đánh giá lẫn nhau.

Anh ta cười nhạt rồi nhìn đi chỗ khác. “Tôi đang…” Giọng anh ta tắt dần

và anh ta lấp đầy sự im lặng bằng cách vỗ vào bờ vai cuồn cuộn của con
Donny Boy.

Marston nhướng lông mày lên. “Sao nào?” Cô khuyến khích.
“À, bởi cô sắp sửa cưỡi ngựa về phía mặt trời lặn và tôi có thể không bao

giờ gặp lại cô nữa…” Anh ta vượt qua sự bẽn lẽn và nói tiếp thật can đảm,
“Tôi tự hỏi liệu có quá đáng không nếu tôi mời cô một ly cà phê.”

“Không hề,” cô đáp, hài lòng bởi thái độ thẳng thắn của anh ta. Nhưng cô

nói thêm, để anh ta biết một điều về cô, “Tôi sẽ cưỡi ngựa cho hết một tiếng
của tôi. Còn khoảng hai mươi phút nữa… Phải trở lại lưng ngựa, ý là thế.
Như vậy có phiền cho anh không?”

“Hai mươi phút là hoàn hảo. Tôi sẽ gặp cô ở chỗ chuồng ngựa nhé.”
“Tốt,” Cheryl nói. “Ồ, tôi còn chưa hỏi: Anh cưỡi yên kiểu Anh hay kiểu

miền Tây?”

“Chủ yếu là ngựa lưng trần. Tôi từng là dân chuyên nghiệp.”
“Thật sao? Ở đâu vậy?”
“Nghe có vẻ khó tin,” anh ta đáp bẽn lẽn, “nhưng tôi cưỡi ngựa trong rạp

xiếc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.