NGƯỜI BIẾN MẤT - Trang 249

Gã đưa cô ta chiếc bật lửa nhỏ bằng kim loại. Cô ta cầm lấy nó và chớp

mắt. Cái nhíu mày của cô ta càng sâu hơn. Đó là bật lửa của chính cô ta, gã
đã nẫng khỏi ví khi cô ta ngả người về phía gã.

Malerick thì thầm lạnh lùng, “Tôi đoán là cô không cần nó.”
Bỏ lại cô ta ở quầy bar với hai giọt nước mắt kéo theo mascara chảy

xuống má, gã nghĩ rằng trong tất cả những trò ảo thuật tàn ác mà gã từng
thực hiện và lên kế hoạch vào cuối tuần này – máu, việc cắt xẻ thịt người,
ngọn lửa – có lẽ đây là trò đáng hài lòng nhất.

* * *

Cô nghe tiếng còi hụ khi họ còn cách nhà Rhyme hai ngã tư.
Tâm trí Amelia Sachs thật buồn cười: nghe thấy tiếng còi điện tử báo

động từ một chiếc xe khẩn cấp, cô nghĩ âm thanh đó có vẻ tới từ hướng căn
nhà phố của anh.

Tất nhiên là không thể nào, cô đinh ninh thế.
Thế thì trùng hợp quá.
Nhưng rồi, những ánh đèn chớp xanh và đỏ rộ lên ở Central Park West,

chỗ nhà của anh.

Coi nào, cô gái, cô tự trấn an, chỉ là tưởng tượng thôi, bị kích thích vì ký

ức về nhân vật kịch câm đáng sợ trên tấm băng-rôn phía trước lều của
Cirque Fantastique trong công viên, những nghệ sĩ trình diễn đeo mặt nạ, nỗi
kinh hoàng từ những vụ giết người của Gã phù thủy. Chúng đã khiến cô trở
nên hoang tưởng.

Rờn rợn…
Hãy quên nó đi.
Chuyển chiếc túi mua sắm lớn có đồ ăn Cuba đầy mùi tỏi sang tay kia, cô

và Kara đi tiếp dọc theo vỉa hè đông đúc, tán chuyện về các bậc phụ huynh,
về sự nghiệp, về Cirque Fantastique. Về cả đàn ông.

Pằng, pằng…
Người phụ nữ trẻ nhấp ly cà phê Cuba đúp của cô, thứ mà cô nói là đã

nghiện ngay khi nếm ngụm đầu tiên. Kara thấy nó không chỉ có giá bằng
một nửa Starbucks mà còn mạnh gấp đôi. “Tôi không giỏi toán lắm, nhưng
tôi nghĩ như thế có nghĩa là tốt gấp bốn,” người phụ nữ trẻ nói. “Nói cho cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.