NGƯỜI BIẾN MẤT - Trang 250

biết, tôi thích những phát hiện như thế này. Những điều nhỏ nhặt trong cuộc
sống, cô có nghĩ thế không?”

Nhưng Sachs đã quên mất cuộc nói chuyện. Một chiếc xe cứu thương nữa

tăng tốc qua. Cô gửi theo một lời cầu nguyện là nó sẽ lướt qua nhà Rhyme.

Không hề. Chiếc xe phanh gấp ở ngã tư tiếp theo gần tòa nhà của anh.
“Không,” cô thì thầm.
“Có chuyện gì vậy?” Kara tự hỏi. “Một tai nạn sao?”
Tim đập nhanh, Sachs bỏ túi đồ ăn xuống và bắt đầu chạy thật nhanh về

phía tòa nhà.

“Ôi, Lincoln…”
Kara theo sau cô, làm đổ cà phê nóng ra tay và ném cái ly đi. Cô chạy bên

cạnh viên nữ cảnh sát. “Có chuyện gì?”

Khi rẽ ở góc đường, Sachs đếm được khoảng nửa tá xe cứu hỏa và cứu

thương.

Ban đầu cô ngờ rằng anh bị một cơn tăng phản xạ tự phát. Nhưng đây rõ

ràng là một vụ hỏa hoạn. Cô nhìn lên tầng hai và thở gấp vì sốc. Khói đang
bốc ra từ cửa sổ phòng ngủ của Rhyme.

Chúa ơi, không!
Sachs cúi nhanh qua hàng rào cảnh sát và chạy về phía nhóm lính cứu hỏa

ở cửa ra vào. Cô nhảy lên cầu thang trước, quên cả cơn thấp khớp. Rồi cô đi
qua cửa, suýt nữa thì trượt ngã trên sàn đá hoa cương. Hành lang và phòng
thí nghiệm có vẻ không hề hấn gì, nhưng một làn khói mỏng tràn ngập sảnh
dưới lầu.

Hai lính cứu hỏa đang từ từ đi xuống cầu thang. Mặt họ lộ vẻ đã bỏ cuộc.
“Lincoln!” Cô hét lên.
Và lao lên cầu thang.
“Không, Amelia!” Giọng nói cộc cằn của Lon Sellitto cắt qua hành lang.
Cô quay lại, hoảng hốt, nghĩ rằng anh ta muốn ngăn không cho cô thấy

xác đã cháy của anh. Nếu Gã phù thủy cướp mất Lincoln khỏi tay cô, gã sẽ
phải chết. Không điều gì trên thế giới này ngăn được cô.

“Lon!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.