NGƯỜI BIẾN MẤT - Trang 260

“Đúng rồi. Đợi đã… Anh nghĩ đó là ‘quý khán giả thân mến’. Nói trực

tiếp với họ, ‘Quý khán giả thân mến của tôi.’”

Sachs nhìn sang Kara, cô nhún vai. “Chúng tôi luôn nói chuyện với khán

giả. Là kiểu nói chuyện liên tục để gây phân tâm. Ngày xưa, các nghệ sĩ
trình diễn sẽ gọi họ là ‘khán giả trân quý của tôi’, hay ‘thưa các quý bà, quý
ông thân mến’. Nhưng rồi mọi người nghĩ nói như thế nghe thật rẻ tiền và
giả tạo. Việc gọi khán giả giờ ít trang trọng hơn nhiều.”

“Kể tiếp xem nào.”
“Anh không biết, Sachs. Anh nghĩ anh chỉ biết thế thôi. Mọi thứ khác

hoàn toàn mờ ảo.”

“Em cá là vẫn còn nữa. Giống như mảnh bằng chứng kia ở hiện trường.

Nó ở đó, nó có thể là chìa khóa cho cả vụ án. Anh chỉ phải nghĩ khác đi một
chút để tìm ra nó.” Cô nghiêng người lại gần Rhyme hơn. “Giả sử đây là
phòng ngủ của anh. Anh đang ở trên cái giường Flexicair đó. Gã đã đứng ở
đâu?”

Nhà tội phạm học hất đầu. “Đằng kia. Gần cuối giường, đối mặt với anh.

Phía bên trái anh, gần với cánh cửa nhất.”

“Tư thế của gã ra sao?”
“Tư thế ư? Anh không biết.”
“Thử xem.”
“Anh đoán là đối mặt với anh. Gã liên tục chuyển động tay. Như thể đang

phát biểu với công chúng vậy.”

Sachs đứng lên tạo tư thế. “Như thế này hả?”
“Gần hơn.”
Cô lại gần.
“Đúng rồi.”
Tư thế đứng của cô ở đó quả có mang lại một ký ức. “Có một chuyện…

Gã nói về các nạn nhân. Gã nói gã giết họ không phải là vì hiềm khích cá
nhân.”

“Không có gì cá nhân.”
“Gã giết… Phải, giờ anh nhớ ra rồi. Gã giết họ vì điều mà họ đại diện.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.