NGƯỜI BIẾN MẤT - Trang 327

“Là tôi đây.”
Vì cảnh sát bang đang tỏa khắp hạt để tìm Barnes, họ đã nhất trí sẽ nói

chuyện qua điện thoại càng ít càng tốt.

Barnes nói, “Anh phải làm những gì chúng ta đã trao đổi vào bữa trưa.”
“Ừ hừm. Tới hồ nước.”
“Đúng.”
“Tới hồ nước và mang theo đồ câu cá?” Hobbs nói.
“Đúng rồi.”
“Được thưa sếp. Khi nào?”
“Bây giờ. Ngay bây giờ.”
“Thế thì tôi làm ngay.”
Barnes đột ngột gác máy và Hobbs đổi trứng rán thành một ly cà phê và

bánh sandwich trứng với thịt xông khói, nhiều tương Kraft, mang đi. Khi
Jeddy Barnes nói bây giờ, ngay bây giờ, thì ta phải làm đúng như thế.

Khi đồ ăn đã sẵn sàng hắn ra ngoài, khởi động chiếc xe bán tải của hắn và

lái thật nhanh trên đường cao tốc. Hắn phải tới điểm dừng chân dọc đường –
chiếc xe kéo của hắn. Rồi hắn sẽ đổi sang chiếc Dodge cũ mèm đăng ký
dưới tên một người không tồn tại và lái thật nhanh xuống “hồ nước”, vốn
không hề có nghĩa là một hồ nước tí nào: nó có nghĩa là một địa điểm cụ thể
ở thành phố New York.

Giống như “đồ câu cá” mà hắn phải mang đi chắc chắn không có nghĩa là

cần câu hay dây câu.

* * *

Trở lại trong Hầm mộ.
Ở một phía của chiếc bàn gắn vào sàn nhà là Joe Roth mặt dữ tợn, tay luật

sư béo lùn của Andrew Constable.

Charles Grady ở phía bên kia, ngồi cạnh là cấp dưới của anh, Roland Bell.

Amelia Sachs đứng; căn phòng thẩm vấn khắc nghiệt, với những cửa sổ
vàng vọt, bẩn thỉu, cho cô một cảm giác mới của chứng sợ không gian hẹp,
thời gian để áp chế nó lâu hơn sau cơn hoảng loạn kinh hoàng ở Cirque
Fantastique. Cô cựa quậy và đu đưa người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.