CHƯƠNG BỐN MƯƠI BẢY
Những cánh tay của họ run rẩy bởi sức nặng của cả Lincoln Rhyme và
chiếc xe lăn Storm Arrow của anh, hai cảnh sát của Đội Khẩn cấp đang
mang anh lên những bậc cầu thang trong tòa nhà và đặt nhà tội phạm học ở
hành lang. Sau đó anh tự di chuyển được và đưa chiếc xe lăn của anh tới căn
hộ của Gã phù thủy, nơi anh dừng lại cạnh Amelia Sachs.
Vào lúc các cảnh sát thuộc Đội Khẩn cấp lục soát căn phòng, Rhyme dõi
theo Bell và Sellitto đang cẩn trọng lục soát tên sát nhân vẫn còn sửng sốt.
Rhyme đã đề nghị họ mượn một bác sĩ của văn phòng Khám nghiệm Y khoa
nhằm hỗ trợ cuộc lục soát. Một lát sau anh ta tới theo yêu cầu. Hóa ra đó là
một ý hay; viên bác sĩ tìm thấy vài vết cắt trên da gã – chúng nhìn như
những vết sẹo nhỏ nhưng có thể mở ra được. Bên trong là các thiết bị bằng
kim loại nhỏ xíu.
“Hãy chiếu tia X qua gã ở nơi giam giữ,” Rhyme nói. “Mẹ kiếp, đợi đã,
chụp MRI luôn đi. Từng tấc một đấy.”
Khi Gã phù thủy đã bị còng tay ba lần và xích chân hai lần, hai cảnh sát
kéo gã xuống ngồi trên sàn nhà. Nhà tội phạm học đang kiểm tra phòng ngủ
trong đó có một bộ sưu tập lớn đồ đạc và thiết bị ảo thuật. Những chiếc mặt
nạ, tay giả và phụ tùng cao su khiến nơi đó thật đáng sợ, chắc chắn thế,
nhưng Rhyme cảm nhận được chủ yếu là sự đơn độc, anh nhìn thấy qua các
đồ vật chất chứa ở đây mục đích kinh hoàng của gã sát nhân khi chúng được
dùng cho một buổi diễn giải trí cho hàng nghìn người.
“Sao lại thế?” Gã phù thủy thì thầm.
Rhyme để ý thấy vẻ mặt sửng sốt. Cả sự thất vọng nữa. Nhà tội phạm học
thích thú sự kích động đó. Tất cả các thợ săn sẽ nói với bạn rằng lúc săn
đuổi con mồi là phần hay nhất của cuộc chơi. Nhưng không thợ săn nào thực
sự trở nên vĩ đại trừ khi anh ta cảm nhận được sự hài lòng cực điểm khi cuối
cùng anh ta cũng hạ được con mồi.