NGƯỜI BIẾN MẤT - Trang 44

bà sẽ trở lại với cuộc đời sôi động – và rằng chính Kara có thể thoát khỏi
gánh nặng khủng khiếp của việc mong muốn cả hai lựa chọn không thể hòa
hợp với nhau đó.

Cô liếc đồng hồ. Trễ giờ làm rồi, lúc nào cũng vậy. Ông Balzac sẽ không

vui. Thứ Bảy là ngày bận rộn nhất của họ. Cô uống hết ly cà phê, ném nó đi
và ra ngoài hành lang.

Một người phụ nữ da đen cao lớn mặc đồng phục trắng giơ tay chào.

“Kara! Cô tới lâu chưa?” Một nụ cười rộng trên khuôn mặt tròn trĩnh.

“Hai mươi phút.”
“Tôi định ghé qua xem,” Jaynene nói. “Bà ấy còn thức không?”
“Không. Bà ấy vừa thiếp đi khi tôi tới đây.”
“Ôi, xin lỗi.”
“Trước đấy bà ấy có nói gì không?” Kara hỏi.
“Có. Chỉ những chuyện lặt vặt thôi. Không thể biết được liệu bà ấy có

tỉnh không. Có vẻ thế… Hôm nay là một ngày thật đẹp nhỉ? Sephie và tôi,
lát nữa chúng tôi sẽ đưa bà ấy đi dạo ngoài sân nếu bà còn thức. Bà ấy thích
điều đó. Bà ấy luôn khá hơn sau những cuộc đi dạo.”

“Tôi phải đi làm bây giờ,” Kara nói với cô y tá. “Này, tôi có một buổi

diễn ngày mai. Ở cửa hàng. Chị còn nhớ chỗ đó không?”

“Nhớ chứ. Mấy giờ?”
“Bốn giờ. Ghé qua nhé.”
“Mai tôi nghỉ sớm. Tôi sẽ tới. Sau đó chúng ta sẽ uống thêm món

margarita đào. Như lần trước nhé.”

“Ổn đấy,” Kara đáp. “Này, hãy rủ Pete đi luôn.”
Người phụ nữ cau có. “Này cô gái, không có ý gì đâu, nhưng cách duy

nhất để gã đó gặp cô vào Chủ nhật là nếu cô có buổi trình diễn giữa hiệp cho
đội Knicks hay đội Lakers

*

và nó có trên truyền hình cáp.”

Các đội bóng rổ chuyên nghiệp của Mỹ New York Knickerbockers và Los
Angeles Lakers.

Kara nói, “Mong là những gì chị nói sẽ thành sự thật.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.