quanh eo mình; vụ Gã phù thủy đã làm chệch hướng thói quen ăn uống của
anh một cách nghiêm trọng. “Có một việc,” anh nhẹ giọng, có mùi âm mưu
trong đó.
“Hả?”
“Có một người mà tôi quen. Anh ta là người đã dọn dẹp khu Mười Tám.”
“Lúc mà tất cả ma túy và thuốc lắc biến mất ở tủ bằng chứng à? Vài năm
trước phải không?”
“Phải. Là vụ đó đó. Anh ta có quan hệ khắp tổng hành dinh. Thành viên
hội đồng sẽ nghe anh ta và anh ta sẽ nghe tôi. Anh ta nợ tôi.” Rồi thanh tra
vẫy tay về phía những tấm bảng có bằng chứng vụ Gã phù thủy. “Và, chó đẻ
thật, hãy xem những gì chúng ta vừa làm kìa. Chúng ta đã tóm được một gã
đáng tởm làm sao. Để tôi gọi cho anh ta. Giật dây một chút cho cô ấy xem
sao.”
Và đôi mắt Rhyme cũng nhìn vào những bảng biểu, rồi vào thiết bị, bàn
làm việc, những cuốn sách – tất cả được dành cho sự nghiên cứu phân tích
bằng chứng mà Sachs đã gỡ ra hoặc lấy được từ những hiện trường vụ án
trong vài năm họ ở cùng nhau. “Tôi không biết nữa,” anh nói.
“Có vấn đề gì?”
“Nếu cô ấy lên trung sĩ theo cách đó, chà, cô ấy sẽ không tự làm được
điều đó.”
Viên thanh tra đáp, “Anh biết việc thăng chức này có ý nghĩa thế nào với
cô ấy mà, Linc.”
Phải, anh biết.
“Thế này, tất cả những gì chúng ta làm là chơi theo luật của Ramos. Hắn
ta muốn hạ gục ta thì chúng ta cũng thế. Anh biết đấy, biến nó thành một
cuộc chơi.” Sellitto thích ý tưởng của mình. Anh ta nói thêm, “Amelia sẽ
không bao giờ biết. Tôi sẽ nói với người của tôi giấu nhẹm mọi thứ. Anh ấy
sẽ làm thế.”
Anh biết việc thăng chức này có ý nghĩa thế nào với cô ấy mà…
“Vậy anh nghĩ sao?” Viên thanh tra hỏi.
Rhyme không nói gì trong một lát, tìm kiếm lời đáp trong những thiết bị
pháp y câm lặng quanh mình, rồi trong đám mây mù màu xanh lá của những