NGƯỜI BIẾN MẤT - Trang 459

cách điên cuồng. Rồi, vẫn thiếu kiên nhẫn như thường lệ, Rhyme cho rằng
anh đã đóng vai vị chủ nhà lịch sự đủ lâu rồi và hạ giọng nói, “Có một vấn
đề khiến tôi phiền lòng. Tôi nghĩ chị có thể giúp. Tôi hy vọng chị giúp
được.”

Cô nhìn anh cảnh giác. “Có thể.”
“Chị đóng cửa lại được không?”
Người phụ nữ phốp pháp liếc nhìn cửa, đứng lên và rồi làm như anh nói.

Cô trở lại ghế của mình.

“Chị biết Kara bao lâu rồi?” Anh hỏi.
“Kara hả? Hơn một năm. Kể từ khi mẹ cô ấy tới Stuyvesant.”
“Đó là một nơi đắt đỏ, đúng không?”
“Cắt cổ,” Jaynene nói. “Họ thu phí cao khủng khiếp. Nhưng tất cả những

nơi như chỗ chúng tôi thì mức phí cũng khá tương đương nhau.”

“Mẹ cô ấy có bảo hiểm không?”
“Chỉ có Medicare

*

. Phần lớn là Kara phải tự trả.” Chị nói thêm, “Gắng

hết sức luôn. Cô ấy hiện giờ ổn, nhưng cũng nhiều lần không trả kịp.”
Chương trình bảo hiểm y tế quốc gia tại Hoa Kỳ, cung cấp bảo hiểm y tế cho
người Mỹ từ 65 tuổi trở lên, người trẻ tuổi bị khuyết tật được xác nhận bởi
Sở An sinh Xã hội, người mắc bệnh thận giai đoạn cuối và người bệnh xơ
cứng teo cơ một bên. Trung bình, Medicare chi trả một nửa chi phí chăm sóc
sức khoẻ cho những người tham gia.

Rhyme chậm rãi gật đầu. “Tôi sẽ hỏi chị một câu hỏi nữa. Hãy suy nghĩ

trước khi chị trả lời. Và chị phải hoàn toàn trung thực.”

“Chà,” người y tá nói vẻ mông lung, nhìn xuống sàn nhà mới được đánh

véc-ni lại. “Tôi sẽ cố hết sức.”

* * *

Chiều hôm đó Roland Bell có mặt tại phòng khách của Rhyme. Trong

tiếng nhạc jazz chơi bằng dương cầm lôi cuốn của Dave Brubeck

*

, họ nói

chuyện về bằng chứng trong vụ Andrew Constable.
Dave Brubeck (1920 – 2012), nghệ sĩ piano và nhà soạn nhạc jazz có ảnh
hưởng người Mỹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.