vật ít nhiều tương đồng ở những khu cụ thể và thậm chí giữa các tiểu khu
trong đó, khiến việc truy tìm nguồn gốc bằng chứng tiếp xúc gắn với địa
điểm cụ thể dễ dàng hơn.
Một lát sau, một hình ảnh khá đẹp mắt của một nhánh cây màu đo đỏ và
một mẩu lá hiện lên trên màn hình.
“Tốt,” Rhyme tuyên bố.
“Sao lại tốt?” Thom hỏi.
“Tốt vì nó hiếm. Đây là cây hồ đào gỗ đỏ. Ta hầu như không thấy chúng
trong thành phố. Nơi duy nhất tôi biết có chúng là ở các công viên Trung
Tâm và Riverside. Và… Ồ, nhìn này. Mảng màu lục-lam nhỏ đó là gì vậy?”
“Đâu?” Sachs hỏi.
“Em không thấy sao? Ngay đó!” Rhyme cảm thấy hết sức bực bội vì
không thể nhảy khỏi chiếc ghế của mình để chỉ vào màn hình. “Góc dưới
bên phải. Nếu nhánh cây là nước Ý thì mảng đó là Sicily.”
“Thấy rồi.”
“Anh nghĩ sao, Mel? Địa y đúng không? Và tôi sẽ nói đó là địa y
Parmelia.”
“Có thể,” người kỹ thuật viên nói thận trọng. “Nhưng có rất nhiều loại địa
y.”
“Nhưng không nhiều loại có màu lục-lam và xám,” Rhyme đáp ráo
hoảnh. “Thật ra, hầu như không còn loại nào khác. Và loại này mọc rất
nhiều ở công viên Trung Tâm… Chúng ta có hai liên hệ với công viên đó.
Tốt. Giờ xem đám bụi đất nào.”
Cooper để bệ trượt kia vào. Hình ảnh trong kính hiển vi – những hạt bụi
nhìn như các thiên thạch – không gợi mở lắm về mặt pháp y và Rhyme nói,
“Chạy thử một mẫu qua GC/MS đi.”
Máy sắc ký khí/đo khối phổ là sự kết hợp của hai thiết bị phân tích hóa
học, cái đầu tiên tách một hợp chất chưa biết ra những đơn vị thành phần và
cái thứ hai xác định xem mỗi thành phần đó là gì. Lấy ví dụ, một chất bột
trắng trông có vẻ đồng nhất lại có thể bao gồm vài chục loại hóa chất khác
nhau: muối nở, asen, phấn thơm trẻ em, phenol và cocaine. Sắc ký khí được
so sánh với một cuộc đua ngựa: các hợp chất di chuyển qua thiết bị cùng lúc