NGƯỜI BIẾN MẤT - Trang 71

tính, một nụ cười kiểu trung sĩ NYPD (“Hãy nhớ: mối quan hệ với dân cũng
quan trọng như các cuộc điều tra tội phạm.”)

“Chúc may mắn, sĩ quan,” Balzac nói.
“Cảm ơn,” cô nói.
Gã khốn vô cảm.
Cô gật đầu tạm biệt cô gái và liếc nhìn chiếc cốc giấy mà cô ấy đang nhấp

từng ngụm.

“Này, có chỗ nào quanh đây có cà phê ngon không?”
“Góc đường 5 và 19,” cô đáp.
“Bánh mì vòng cũng ngon,” Balzac nói, giờ tỏ ra có ích khi không có rủi

ro gì, hay không cần nỗ lực.

Khi đã ra ngoài, Sachs rẽ về phía đại lộ Năm và tìm thấy quán cà phê

được gợi ý. Cô bước vào trong và mua một ly cappuccino. Cô tựa vào quầy
bar hẹp bằng gỗ gụ phía trước cửa sổ lốm đốm, nhấp từng ngụm đồ uống
nóng và dõi theo mọi người ở khu Chelsea trong một sáng thứ Bảy – những
người bán hàng ở các cửa hàng quần áo trong khu vực, những thợ chụp ảnh
quảng cáo và trợ lý của họ, những người trẻ tuổi giàu có sống trong các căn
nhà áp mái khổng lồ, những nghệ sĩ nghèo khó, những cặp đôi trẻ và già,
một, hai kẻ kỳ lạ đang cắm cúi ghi chép.

Và một nhân viên bán hàng của cửa hàng ảo thuật, lúc này đang bước vào

quán cà phê.

“Chào,” cô gái với mái tóc ngắn màu đỏ-tím nói, đeo một chiếc xắc giả

lông ngựa vằn ngang vai. Cô gọi một ly cà phê lớn, đổ đường rồi đến ngồi
cạnh Sachs ở quầy bar.

Ở tiệm Smoke & Mirrors, viên nữ cảnh sát đã hỏi về tiệm cà phê vì cái

liếc mắt đầy ẩn ý của người trợ lý đã đánh động Sachs; có vẻ như cô muốn
nói gì đó khi không có mặt Balzac.

Uống cốc cà phê như thể đang khát lắm, cô gái nói, “Vấn đề của David

là…”

“Việc ông ta không hợp tác hả?”
Một cái nhíu mày cân nhắc. “Phải. Nói thế cũng khá đúng. Ông ấy không

tin tưởng và không muốn tham gia vào bất cứ chuyện gì bên ngoài thế giới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.