NGƯỜI BIẾN MẤT - Trang 72

của ông ấy. Ông ấy sợ là chúng tôi phải làm nhân chứng hay sao đấy. Tôi thì
không được phân tâm.”

“Khỏi chuyện gì?”
“Nghề nghiệp chuyên môn.”
“Ảo thuật hả?”
“Phải. Cô thấy đấy, ông ấy đại khái là người hướng dẫn hơn là sếp của

tôi.”

“Tên cô là gì?”
“Kara. Đó là nghệ danh nhưng tôi cũng chủ yếu dùng tên đó.” Một nụ

cười đau đớn. “Hay hơn tên mà cha mẹ đã tử tế đặt cho tôi.”

Sachs nhướng mày tò mò.
“Chúng ta sẽ coi đó là một bí mật.”
“Vậy,” Sachs nói, “tại sao cô lại nhìn tôi như thế lúc nãy khi ở cửa hàng?”
“David có lý về danh sách đó. Cô có thể mua những thứ đó ở bất kỳ đâu,

bất kỳ cửa hàng nào. Trên Internet có hàng trăm chỗ bán. Nhưng còng tay
kiểu Darby ư? Thứ đó hiếm có. Cô nên gọi cho Bảo tàng Houdini và Nghệ
thuật Thoát hiểm ở New Orleans. Đó là nơi tuyệt nhất trên thế giới. Tôi có
biểu diễn nghệ thuật thoát hiểm. Dù tôi không nói với ông ấy.” Sự nhấn
mạnh đầy kính trọng với đại từ chỉ người thứ ba. “David có phần bảo thủ…
Cô có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không? Vụ giết người ấy?”

Thường thận trọng về những gì mình nói liên quan tới vụ án đang điều

tra, nhưng Sachs biết họ cần sự giúp đỡ nên đã nói sơ qua về vụ giết người
và trốn thoát với Kara.

“Ôi, thật kinh khủng,” cô gái trẻ thì thầm.
“Phải,” Sachs nhẹ nhàng đáp lại. “Quả là thế.”
“Cái cách gã biến mất? Có điều này cô phải biết, sĩ quan – Đợi đã, tôi

phải gọi cô là ‘sĩ quan’? Hay cô là thanh tra cảnh sát?”

“Amelia là được rồi.” Cô tận hưởng kỷ niệm ngắn ngủi về việc cô đã tạo

được ấn tượng thế nào trong bài sát hạch.

Pằng, pằng…
Kara uống thêm cà phê, thấy rằng nó không đủ ngọt và mở nắp lọ đường

đổ thêm vào. Sachs theo dõi đôi tay khéo léo của người phụ nữ trẻ rồi liếc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.