NGƯỜI BỖNG LẠI VỀ - Trang 130

– Ừ!
– Em không hiểu nổi, dường như anh không có cuộc sống của thời trẻ.
– Thời trẻ hay tuổi thơ ấu của anh là gì, có lẽ sau lần anh bị một trận ốm.
– Anh ốm thế nào?
– Em đừng hỏi anh về những chuyện đó.
– Anh không biết đâu.

Nhất định là anh rồi, chỉ tại vì anh quên hết mọi chuyện. Hà Thơ chắc chắn
như thế vì bà cảm giác được rất rõ điều đó. Lạy trời những gì bà cảm nhận
là sự thật, nếu có phải khốn khổ nhưng bà cũng sẽ tiếp tục sự chịu đựng
như bao lâu nay. Buổi chiều hai người cùng trở về Bảo Lộc, rời khôi thành
phố Đà Lạt, với bao vấn vương, Hà Thơ càng thấy vui hơn dù biết rằng
trước mắt sẽ đối phó với những khó khăn. Quả thật Nhật Lan đã kêu lên khi
thấy Điền Văn và Hà Thơ.
– Cô đừng tường việc làm của cô không ai biết. Cả trang trại và cả công ty
ai mà không biết chuyện của hai người. Đẹp thật đó, chú Văn nếu như
không vì anh Dự Nguyên, ba mẹ cháu đã có lý do để buộc chú thôi việc sao
hai người lại như thế này.
Điền Văn nhìn chăm chăm vào Nhật Lan và nói:
– Tốt nhất cô đừng xen vào.
– Chú à ...
– Xin lỗi! Chào cô chủ nhé!
Điền Văn bỏ về, Nhật Lan lên tiếng ngay với Hà Thơ:
– Cô tưởng cô quen với chú Điền Văn là hay lắm sao? Chẳng qua vì chú ấy
là người quen với anh Dự Nguyên chớ tôi mà cần gì những người làm công
như ông ta.
– Xin lỗi tôi phải về nhà.
– Cao quý gì mà lên mặt chứ! Hết cặp với người này lại cặp với người
khác.
Chắc là chê ông tôi già rồi.

Hà Thơ dừng lại và định tát cho Nhật Lan một cái tát vì sự vô giáo dục, lối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.