NGƯỜI BỖNG LẠI VỀ - Trang 146

Dự Nguyên ngờ ngàng hỏi Thiều Mơ:
– Có phải mẹ em ...
Thiều Mơ ngập ngừng:
– Em không biết phải nói sao với anh ...khi mà ...
– Dám nói à! Mong rằng lần này anh giải quyết chuyện đó, bây giờ anh ở
đâu cho em biết đi.
Dự Nguyên rất tỉnh táo để không cho Nhật Lan biết, mọi việc sẽ ra sao khi
mà. Dự Nguyên hết sức ngỡ ngàng về việc này. Cậu Bách không hay hơn
gã đó hay sao?
Nhật Lan lại nói năng linh tinh:
– Thật là đáng xấu hổ. Cả nhà em ai cũng tức giận bởi vì anh về và điều tra
lại mọi việc, chú Văn ... em rất muốn không tin nhưng mà ...
– Mà sao?
Dự Nguyên hỏi dồn dập khi Nhật Lan cố úp úp mở mở ...
Nhật Lan như nắm, bắt được cơ hội:
– Hay là em đến chỗ nghỉ của anh, em sẽ nói cho anh biết để anh hiểu rõ
vấn đề và tìm cách gỡ cho chú ấy.
– Anh chẳng hiểu gì cả. Nhưng thôi, bây giờ em hãy về với bạn bè đi. Sáng
mai anh sẽ về Bảo Lộc ngay. Anh cũng về đề ông cậu trông.
– Cậu nào?
– À! Em không biết đâu.
Nhật Lan hậm hực vì tức giận Dự Nguyên, tại sao nỏ lại đi cùng anh như
thế.
– Này, càng phải cho anh thấy rằng chuyện của chú Văn thật nghiêm trọng
nếu không anh sẽ không màng tới bao giờ.
– Em ... à! Hãy nhảy với em một bài đi, em sẽ về ngay. Thiều Mơ nghe
trong lòng tiếc rẻ cho Nhật Lan. Tại sao lại dấn thân vào sự đua đòi thế này.
Dự Nguyên nhìn Thiều Mơ dò xét, Thiều Mơ bỏ đi, Dự Nguyên nói:
– Hãy đợi, anh sẽ đưa em về.
Nhật Lan yên vị trong vòng tay của Dự Nguyên, giọng vẫn đầy hờn giận.
– Tại sao anh vả Thiều Mơ ở bên nhau. Anh có biết là em và cả nhà ...
– Nhật Lan, hãy hiểu giùm cho anh, dẫu sao anh cũng chỉ coi em ...vì anh là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.