NGƯỜI BỖNG LẠI VỀ - Trang 167

– Tôi biết cháu muốn nói gì nhưng có lẽ cháu lầm rồi.
– Lầm chuyện gì, cậu à!
Nhật Lan đã đổi cách gọi ông Bách, cô bé thật hỗn hào:
– Cô có thấy cô thật là ... cháu khang biết dùng từ nào để diễn đạt điều này.
Cô nghĩ sao mà lại quen với cậu Bách rồi lại quen với chú Văn. Cô tưởng
cô còn son trẻ để lựa chọn đối tượng hay sao?
Cháu Nhật Lan không nên hỗn.
– Cậu à!
Điền Văn thoáng ngỡ ngàng về việc ông Bách với Hà Thơ ,ngay từ lúc đầu,
bây giờ anh cũng còn cảm giác e ngại. Chợt Điền Văn nói với Hoài Bách.
Anh Bách à! Em cô được ngày này là nhờ anh. Em thật không biết về việc
cô Thơ đây.
Hoài Bách trầm ngâm nói:
– Thôi! ....Chúng ta chuẩn bị dùng bữa đi tôi dự tính chuyện này xem có
ưng ý mọi người không?
Ngước nhìn Nhật Lan, ông Bách nói:
– Mời cháu dùng bữa với chúng tôi rồi tôi sẽ cho người đưa cháu về,
chuyện của gia đình này, cháu đừng xen vào.
Thật trơ trẽn, Nhật Lan nói:
– Chuyện của cô Hà Thơ cũng là chuyện của gia đình cháu. Tại sao cháu
không được biết chứ?
– Bỡi vì cháu bảo gia đình cháu đâu muốn thừa nhận cô Thơ, cháu còn nhỏ
đừng nên như thế, không tốt đâu cháu.
Nếu cậu đã nói vậy thì xin cậu hãy đợi một, hai giờ nữa mọi người trong
gia đình cháu sẽ đến.
Dự Nguyên nhìn Nhật Lan bằng ánh mắt giận dữ:
– Nhật Lan ơi? Con gái gì mà độc ác quá, không tốt đâu.
– Em biết, em chỉ làm điều gì cho thật "quang minh chính đại" thôi.
Mọi người nhìn Nhật Lan lắc đầu, bà Hà Thơ trong lòng cứ thắc mắc về sự
xuất hiện của Nhật Lan mà không sao thốt được nên lời.
Bà xin phép ra sau nhà, Dự Nguyên cũng nôn nao ra ngoài cổng như chờ
đợi, anh đang chờ đợi sự có mặt của Thiều Mơ. Anh chỉ sợ Thiều Mơ giận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.