NGƯỜI BỖNG LẠI VỀ - Trang 7

– Ừ! ...Ba không hiểu sao nó lại thích công việc ở đó.
– Miễn sao nó thích nó sẽ làm tốt ba à!
– Ừ! Ông Vĩnh gật đầu rồi nói tiếp với Hà Thơ.
– Con ở lại ăn cùng cả nhà bữa tiệe giao thừa.
Từ chối mãi cũng không được nên Hà Thơ đành ở lại.
Không khí trong gia đình thật nhộn nhịp và rộn rã nhưng Hà Thơ vẫn
cảm thấy buồn, rất may còn có Bằng Chi thỉnh thoảng hỏi đôi câu về Thiều
Mơ và công việc của bà, có lẽ vì bà là “con rơi”của ông Vĩnh nên mọi
người khinh thường bà, nếu như đêm nay có Thiều Mơ, chỉ tội con bé thêm
thôi ...Thiều Mơ rất tự trọng bởi sự cao ngạo của con bé ...
Thiều Mơ thường nói:
- Phải chi hồi đó mình đừng theo ông về trang trại, hai mẹ con mình sống ở
Phan Thiết cũng tốt vậý .
– "Đừng nhắc đến điều đó ... ông rất thương con cháu ..." – "Nhưng họ có
xem mình ra gì đâu ...Chẳng lẽ mẹ "ăn được gia tàí" này sao?
Con nhớ biển quá.. Lớn lên chẳng còn dịp để trở về thăm quê biển của
ngoạị.?

Có nuối tiếc cũng đã muộn màng rồi. Hơn mười năm nay Hà Thơ đưa
con gái theo cha về Bảo Lộc, gia đình của ông thật giàu có, cá một trang
trại rộng mênh mông rồi công ty của con trai, cơ sở của con gái ... Đối với
họ mẹ con của bà chỉ là kẻ ăn bám, đến đây để tranh giành gia tài mà thôi
...
Bà Thuận Khánh đến chỗ của cô Hà Thơ và nói:
– Cô không định gì hay sao?
– Định gì thưa chị?
Bà Khánh cười:
– Chẳng lẽ cô sống như vậy hoài hay sao?
Hà Thơ cười:
– Thì em đã sống như thế từ bao lâu nay rồi ...
– Tôi thấy cô còn trẻ lắm ...Sao không đi bước nữa cho con cái có chỗ
nương nhờ vả lại về sau này cô cũng có người để bầu bạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.