NGƯỜI BỖNG LẠI VỀ - Trang 8

– Em không nghĩ đến điều đó chị à!
– Tôi thấy cô cũng nên lắm chứ ... ở đây ...cô cũng chẳng được gì ... À!
....Ý tôi nói cô cứ phải thui thủi một mẹ một con như thế ... ba đâu có sống
đời để mà lo mãi cho chúng ta.

Những lời của bà Thuận Khánh càng khiến cho Hà Thơ thêm buồn tủi và
chán ngán, lúc nào Thùy Lan cũng tỏ ra lo lắng, quan tâm đến Hà Thơ - cô
em chồng khác mẹ của bà nhưng thực ra Thùy Lan luôn cạnh tranh với Hà
Thơ nhất là tranh thủ tình cảm của ông bố Vĩnh Thuận.
Hà Thơ còn nhớ lúc mới về.. cô còn nghe xì xào từ phía họ ....Thật độc ác
và tàn nhẫn nhất là họ cố tạo ra sự ngộ nhận về việc cô là con gái của Vĩnh
Thuận mà họ nghĩ ngược lại với sự thật mới đau lòng và đáng sợ làm sao!
Lời của họ, Hà Thơ rất sợ mỗi khi nhớ lại, vậy mà mỗi lần tụ họp gia đình
là Hà Thơ lại nhớ, nhớ để rồi tủi rồi giận kinh hồn, những lời khiếm nhã vô
cùng:
"ông giả tự dưng dẫn về một phụ nữ trẻ ... chắc là "thê thiếp" của ông già ...
ghê thật! .... Bây giờ về đây để được chia gia tài.:. chắc là cave ..." Trời ạ!
Hà Thơ đã vô cùng đau khổ và muốn bỏ đi ngay nhưng rồi lần lữa phải ở
lại.
– Cô Hà Thơ ...
Nghe Bằng Chi lên tiếng gọi, Hà Thơ lên tiếng và quên ngay dòng suy
tưởng ...
– Có chuyện chi không cháu?
– Sáng mai cô sang nhà nhé? Cô có đi chùa không cho cháu đi với.
Hà Thơ gật đầu.
Bà Thuận Khánh lên tiếng:
– Con bé này chưa già mà sao thích ... làm người già thế!
Ông Vĩnh cau mặt nói:
– Đâu phải người già mới đi chùa, ai cũng có thể đến nơi trang nghiêm đó
để cầu nguyện mà!
Bà Thuận phân trần:
– Ý con nó nói là thường thì người già mới hay đi chùa chớ bọn trẻ ... hiếm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.