NGƯỜI CHỒNG VĨNH CỬU - Trang 103

vội, vì trông bộ dạng ngài như vậy…

– Vâng, tôi đang vội và… vâng, tôi đang không được khỏe.
Veltraninov bỗng nhiên thấy muốn thoát khỏi câu chuyện; trong anh, sự

sẵn sàng hướng tới một tình cảm mới mẻ đối với ông ta, thoắt biến mất.

– Ấy vậy mà tôi lại muốn…
Pavel Pavlovich không nói hết điều định nói; Veltraninov im lặng.
– Thế thì xin để sau vậy, nếu chúng ta còn có dịp gặp nhau…
– Vâng, vâng, để sau, để sau, - Veltraninov nói gấp gáp, không nhìn ông

ta và cũngkhông dừng lại. Cả hai cùng im lặng một lát; Pavel Pavlovich
vẫn tiếp tục đi bên cạnh anh.

– Nếu vậy, xin tạm biệt ngài ạ, - cuối cùng ông ta cũng thốt lên.
– Tạm biệt, xin chúc…
Veltraninov trở về nhà vẫn lại trong tâm trạng phiền muộn. Cuộc đụng

độ với “người ấy” ngoài sức chịu đựng của anh. Trên giường ngủ, một lần
nữa anh lại tự hỏi mình: “Ông ta tới nghĩa trang làm gì?”

Sáng hôm sau, cuối cùng thì Veltraninov cũng quyết định sẽ tới nhà

Pogorelsev, quyết định một cách miễn cưỡng. Giờ đây anh thấy quá nặng
nề khi phải tiếp xúc với ai đó, kể cả gia đình Pogorelsev. Tuy nhiên, họ rất
lo lắng cho anh, chính vì thế nên nhất thiết phải đến thăm họ ngay. Anh
bỗng có cảm giác không hiểu sao thấy rất xấu hổ trong cuộc gặp lại lần đầu
trở lại với họ. “Đi hay không đi?” - Anh nghĩ ngợi, vội ăn cho xong bữa
sáng và bỗng vô cùng kinh ngạc khi thấy Pavel Pavlovich thình lình bước
vào.

Dù đã gặp chiều tối qua, song Veltraninov cũng không tài nào hình dung

nổi rằng con người này lúc nào đó lại đến nhà mình, và trở nên vô cùng bối
rối, nhìn ông ta mà chẳng biết nói gì. Nhưng Pavel Pavlovich đã tự tìm chỗ
cho mình, ngồi trên đúng chiếc ghế mà ba tuần trước ông ta đã ngồi trong
cuộc gặp cuối cùng.

Veltraninov bỗng nhớ lại cuộc viếng thăm ấy một cách hết sức rõ ràng.

Anh lo lắng và ghê sợ nhìn ông khách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.