NGƯỜI CHỒNG VĨNH CỬU - Trang 107

là phải xuất đi, tống tiễn cho nhanh, sao có thể kén cá chọn canh được, xin
hỏi ngài? Rồi bỗng nhiên tôi xuất hiện, lại là vị hôn phu đầu tiên trong gia
đình họ mà họ biết tường tận, tức là theo cái nghĩa gia tài thật sự mà tôi có.
Đó, tất cả chỉ có thế thôi ạ.

Pavel Pavlovich giải thích với sự say sưa, thích thú.
– Chắc ngài cầu hôn cô chị cả?
– K-h-ô-n-g ạ, tôi… không hỏi cô đầu; tôi hỏi cô thứ sáu, cái cô đang đi

học ấy.

– Sao? Veltraninov bất giác cười khẩy. - Ngài chẳng vừa mới nói cô bé

mới có mười lăm tuổi!

– Bây giờ mười lăm tuổi; nhưng sau chín tháng cô ấy sẽ mười sáu tuổi,

mười sáu tuổi ba tháng, sao lại không được ạ? Hiện việc đó có vẻ như
khiếm nhã, nên sợ tạm thời chưa có sự ưng thuận, chỉ có cha mẹ… Xin hãy
cứ tin, rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả!

– Tức là hiện vẫn chưa xong?
– Không, xong rồi, mọi chuyện xong rồi ạ. Xin hãy tin tưởng, mọi

chuyện đều tốt đẹp ạ.

– Thế cô ấy có biết không?
– Mọi người giả bộ không nói năng gì về việc này, cũng chỉ là làm ra vẻ

bề ngoài như vậy để tỏ ra lịch sự thôi ạ, chứ sao lại không biết? - Pavel
Pavlovich nheo nheo mắt vẻ dễ chịu. - Thế nào, ngài sẽ nhón tay làm phúc
cho kẻ khốn khổ này chứ, Aleksei Ivanovich? - Ông ta kết thúc, nét mặt tỏ
ra vô cùng bối rối, ngượng ngùng.

– Tôi tới đó để làm gì? Vả lại, - anh vội nói thêm, - tôi đã nói không đi

trong bất cứ trường hợp nào, do vậy đừng có đưa bất kì lí do nào với tôi.

– Aleksei Ivanovich…
– Chả lẽ tôi lại ngồi cạnh ngài và đi cùng, thử nghĩ xem!
Cái cảm giác kinh tởm, khó chịu lại quay trở lại trong anh sau mấy phút

nghe Pavel Pavlovich huyên thuyên về chuyện vợ chưa cưới. Có vẻ như chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.