muốn cầm, mặt đỏ lên vì xấu hổ và tức giận, giấu hai tay ra phía sau. Cô bé
ngoái nhìn bà mẹ đang luống cuống sượng sùng, một cách xấc xược, nói to:
– Con không muốn nhận, maman!
– Hãy cầm lấy và cám ơn, - Ông bố thốt lên vẻ bình thản và nghiêm
khắc, nhưng ngay cả ông cũng không hài lòng. - Thật là thừa, thật là thừa! -
Ông làu bàu nói, giọng răn dạy Pavel Pavlovich. Nadia không biết phải làm
gì, cầm lấy chiếc hộp, cụp mắt ngồi xuống, giống như cách những đứa bé
gái ngồi, tức là bỗng dưng ngồi phịch xuống, rồi bỗng dưng lại nhảy dựng
lên hệt như lò xo. Một trong các cô chị gái tiến đến xem và Nadia liền đưa
cho cô gái chiếc hộp chưa mở, ra điều cho mọi người thấy rằng bản thân
không muốn xem. Mọi người lấy chiếc vòng ra và chuyền tay nhau ngắm
nghía, song tất cả đều im lặng, thậm chí vài người còn cười nhạo. Chỉ có
mỗi bà mẹ lải nhải rằng chiếc vòng rất đáng yêu. Pavel Pavlovich chỉ còn
có nước độn thổ.
Veltraninov bắt đầu ra tay cứu giúp.
Anh bỗng nói khá to và thích thú, tóm lấy cái ý đầu tiên có trong đầu
mình và không quá năm phút anh đã lôi cuốn được sự chú ý của tất cả mọi
người trong phòng khách. Anh học được nghệ thuật tán chuyện tuyệt vời
trong giới thượng lưu, tức là nghệ thuật làm cho mọi người cảm thấy mình
là người hồn nhiên chất phác, đồng thời cùng lúc làm ra vẻ xem những
người đang nghe mình là những người hồn nhiên chất phác giống như bản
thân. Nhưng, trong những giây phút hiện tại, cái nghệ thuật đó của anh còn
được bổ sung bởi chính anh tự nhiên cảm thấy có hứng thú và có cái gì đó
lôi cuốn, hấp dẫn mình; cảm thấy trong mình tràn nhập sự tự tin chiến
thắng, rằng chỉ cần vài phút nữa thôi mọi cặp mắt sẽ hướng về anh, tất cả
những người này sẽ chỉ nghe một mình anh nói, chỉ nói với một mình anh,
chỉ vui cười tán thưởng những gì anh nói. Và quả nhiên là như vậy, không
lâu sau đã nghe thấy tiếng cười, dần dần những người khác cũng tham gia
vào câu chuyện, - mà anh thì có một khả năng hoàn hảo lôi cuốn những
người khác vào câu chuyện của mình, - vang lên những câu nói của ba bốn
người cùng lúc. Khuôn mặt buồn tẻ và mệt mỏi của bà Zakhlebnina gần