NGƯỜI CHỒNG VĨNH CỬU - Trang 120

cách ngưỡng mộ.

Rốt cuộc bữa trưa cũng đã được dọn ra vào lúc năm giờ và mọi người

đều thấy rất rõ bữa trưa này được chuẩn bị không theo cách thức như mọi
ngày, mà chủ ý để đón khách. Có hai ba món bổ sung cho một bữa trưa
bình thường, một cách rất khéo léo, và một trong những món ăn ấy trông
rất lạ, cho nên không một ai có thể gọi được tên. Ngoài những thứ rượu
thường vẫn dùng vào bữa trưa, xuất hiện một chai tokai

[7]

rõ là để cho vị

khách mới; cuối cùng không biết nhân dịp gì nữa người ta mở cả sâm banh.
Ông già Zakhlebnikov uống hơi quá chén, tâm trạng thoải mái, sẵn lòng
cười bất cứ điều gì Veltraninov nói. Điều này được kết thúc bằng việc Pavel
Pavlovich cuối cùng không nhịn được: để thi thố, ông ta bỗng nhiên nghĩ ra
là cần phải nói một câu chơi chữ nào đó và thế là nói: phía cuối bàn, nơi
ông ta ngồi cạnh bà Zakhlebnina, bỗng nghe thấy tiếng cười to của đám các
cô gái đang thích thú điều gì đó.

– Cha ơi, cha ơi! Pavel Pavlovich đang chơi chữ, - Hai cô con gái giữa

nhà Zakhlebnin đồng thanh kêu lên, ngài ấy nói rằng chúng con là “các cô
gái bắt người đời phải ngạc nhiên…”

– À cả ngài ấy cũng là một tay chơi chữ! Thế ngài ấy chơi câu gì vậy?

Bằng giọngđều đều ông già hỏi lại, hướng về Pavel Pavlovich vẻ che chở
và chuẩn bị sẵn nụ cười cho câu chơi chữ đang chờ đợi.

– Ơ kìa, thì ngài ấy chả nói rồi còn gì; ngài ấy bảo rằng chúng con là

“các cô gái bắt người đời phải ngạc nhiên”.

– Rồi! Thế còn gì nữa? - Ông già chừng như vẫn chưa hiểu và lại tươi

cười chờ đợi.

– Ôi, cha ơi, cha chẳng hiểu gì cả! Thì các cô gái, sau đó là ngạc nhiên.

Các cô gái giống với ngạc nhiên, các cô gái khiến người đời phải ngạc
nhiên ý mà…

– À, à, à! - ông già dài giọng. - Hừm, để lần khác ngài ấy sẽ nói được câu

hay hơn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.