NGƯỜI CHỒNG VĨNH CỬU - Trang 127

– Ôi, vì Chúa, tha cho tôi đi! - Veltraninov gần như kêu lên, xua tay rối

rít.

– Sao? Sao lại tha? - Nadia vô cùng kinh ngạc trước sự khước từ đó và

trợn mắt nhìn anh. Tất cả giọng điệu đã được chuẩn bị sẵn của cô bé phút
chốc biến mất và thiếu chút nữa cô òa khóc. Veltraninov cười lớn.

– Ý tôi không phải vậy… Tôi rất sẵn lòng… Nhưng giữa tôi với ngài ấy

đang còn có những khúc mắc phải giải quyết…

– Tôi biết ngay ngài không phải là bạn của ông ấy và ông ấy chỉ được cái

nói dối! - Nadia sôi nổi và nhanh chóng cắt ngang. - Tôi không bao giờ lấy
ông ấy làm chồng, xin hãy biết cho điều đó! Không bao giờ! Tôi còn không
thể hiểu nổi sao ông ấy lại dám… Có điều, dù sao ngài cũng phải trả giúp
tôi cái vòng gớm giếc kia, chứ tôi còn biết làm thế nào? Tôi rất muốn, rất
muốn ngay ngày hôm nay, chính ngày hôm nay ông ấy phải nhận lại món
quà và xơi quả đắng. Còn nếu như ông ấy mà mách papa, thì ông ấy sẽ lãnh
đủ.

Từ trong bụi rậm bỗng vọt ra một cách bất ngờ một chàng trai trẻ đầu tóc

bù xù đeo kính xanh.

– Ngài phải trả lại chiếc vòng, - Chàng ta hung hãn xấn tới trước mặt

Veltraninov, ít nhất cũng vì quyền bình đẳng của nữ giới, nếu như ngài
đứng cao trên tầm của vấn đề…

Nhưng anh chàng chưa kịp nói hết đã bị Nadia giật mạnh tay áo và kéo

ra xa khỏi chỗ Veltraninov đứng.

– Ôi trời, sao anh lại ngốc thế, Predposylov - cô bé kêu to. - Đi ra chỗ

khác, ra chỗ khác và không được nghe lén, tôi ra lệnh cho anh đứng xa ra!..
- Cô bé giậm chân trước mặt anh chàng, và khi cậu bé chui lại vào bụi rậm,
Nadia vẫn tiếp tục giận dữ đi tới đi lui trên đường, có vẻ không kiềm chế
nổi bản thân, mắt long lên, đôi bàn tay để phía trước, vặn vẹo.

– Ngài không tin nổi bọn họ ngu ngốc như thế nào đâu! - Cô bé đột ngột

dừng lại trước mặt Veltraninov - Ngài buồn cười, còn tôi thì hết cả hồn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.