NGƯỜI CHỒNG VĨNH CỬU - Trang 147

– Xin mời vào việc ngay cho.
– Xin lỗi vì sự thiếu khiêm tốn và ngài cũng đừng giận; tôi không chủ ý.

Xin được nói tiếp: tôi hoàn toàn không phải triệu phú, như ngài vừa nói
(mà sao ngài lại có ý nghĩ như vậy chứ!). Tôi là thế này, như ngài thấy đấy,
nhưng tôi hoàn toàn tin chắc vào tương lai của mình. Tôi sẽ không trở
thành người hùng hay một kẻ ban ân cao thượng, nhưng tôi đảm bảo được
cuộc sống cho bản thân và cho vợ mình. Tất nhiên hiện tại tôi không có gì,
tôi thậm chí được nuôi nấng dạy dỗ trong gia đình họ, từ lúc còn nhỏ… -
Sao lại thế?

– À, là vì tôi là con của một người bà con họ xa với vợ của ngài

Zakhlevnik, và khi cả hai bố mẹ tôi mất, tôi mới có tám tuổi, ông già nhận
nuôi tôi, sau đó cho tôi đi học. Đó là một người rất nhân hậu, nếu như ngài
muốn biết…

– Điều đó thì tôi biết rồi…
– Vâng, chỉ phải cái đầu óc cũ quá. Nhưng đúng là một người từ tâm.

Giờ đây,đương nhiên tôi đã thoát ra khỏi sự bảo trợ của ông ấy, tôi muốn tự
kiếm sống và chịu trách nhiệm về bản thân mình.

– Mà khi nào cậu ra khỏi nhà đó vậy? - Veltraninov tò mò hỏi.
– Cũng được bốn tháng nay rồi.
– Bây giờ thì hiểu cả rồi: bạn bè từ thủa ấu thơ! Vậy cậu cũng có chỗ làm

đấy chứ?

– Vâng, tôi làm ở một văn phòng công chứng tư, lương hai mươi lăm rúp

một tháng. Tất nhiên, đó chỉ là tạm thời; khi tôi cầu hôn, tôi còn không có
nổi ngần ấy. Thời kì đó tôi làm ở đường sắt, chỉ có chín rúp một tháng,
nhưng tất cả đều chỉ là tạm thời thôi.

– Chả lẽ cậu đã cầu hôn?
– Chỉ là cầu hôn hình thức thôi, và lâu rồi, cũng phải tới ba tuần.
– Rồi thế nào?
Ông già lăn ra cười, sau đó thì giận điên lên và thế là họ giam cô ấy trên

gác lửng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.