NGƯỜI CHỒNG VĨNH CỬU - Trang 154

– Chỉ cần bẻ gãy cơn đau! Ta cần phải đẩy lùi cơn đau! - Chốc chốc ông

lại nhắc đi nhắc lại.

Sau nửa tiếng, cơn đau dứt hẳn, nhưng người bệnh bị hành tới mức mặc

cho Pavel Pavlovich cầu khẩn anh cũng không chịu “làm thêm một đĩa
nữa”. Đôi mắt anh nhắm lại vì quá yếu.

– Ngủ, ngủ - Anh yếu ớt nhắc lại.
– Chứ còn gì! - Pavel Pavlovich đồng tình.
– Ngài cũng ngủ đi… mấy giờ rồi?
– Sắp hai giờ rồi, kém mười lăm phút.
– Ngài đi ngủ đi.
– Tôi đi ngủ đây, ngủ đây.
– Ngài, ngài - anh thều thào khi Pavel Pavlovich chạy tới và cúi xuống

người anh, ngài - tốt hơn tôi! Tôi hiểu tất cả, tất cả, tất cả… Đội ơn.

– Ngài ngủ đi, ngủ đi, - Pavel Pavlovich thì thầm và nhanh chóng nhón

chân đi tới đi-văng của mình.

Người ốm trước lúc thiếp đi còn nghe thấy Pavel Pavlovich khẽ khàng

trải chăn, cởi áo khoác, cuối cùng tắt nến và thở rất khẽ để không gây tiếng
động, tiến tới đi-văng dành cho mình.

Không còn nghi ngờ, Veltraninov nằm ngủ và thiếp đi rất nhanh sau khi

nến tắt; anh còn nhớ rõ điều đó. Nhưng trong tất cả thời gian của giấc ngủ,
cho tới tận lúc tỉnh dậy, anh nhìn thấy trong mơ mình không hề ngủ và có
vẻ như không thể nào ngủ thiếp đi được, mặc dù vô cùng mệt và yếu. Cuối
cùng anh mơ thấy một giấc mơ trong đó anh bắt đầu bị mê sảng và không
thể nào xua đuổi được những bóng ma mỗi lúc một dày đặc vây xung
quanh, cho dù vẫn ý thức được rằng đó chỉ là cơn mê sảng chứ không phải
hiện thực. Những bóng ma đó hoàn toàn quen thuộc; căn phòng của anh
dường như chật cứng những người là người, còn cửa thông ra ngoài sảnh
thì mở toang; mọi người từng đoàn từng đoàn đi vào làm chật toàn bộ cầu
thang. Đằng sau chiếc bàn đặt giữa phòng có một người ngồi, giống in hệt
như ở trong cơn mê mà anh nhìn thấy tháng trước đó. Cũng như hồi ấy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.