NGƯỜI CHỒNG VĨNH CỬU - Trang 158

không làm nảy sinh một ý nghĩ nào về việc này và chỉ ở lại trong trí nhớ
của ông ta mà thôi. (Những chiếc dao cạo luôn được khóa trong ngăn tủ
bàn làm việc, chỉ có sáng hôm trước Veltraninov lấy chúng ra để cạo, tỉa
mấy chiếc râu gần ria mép và tóc mai, cái việc mà thỉnh thoảng anh vẫn
làm).

“Nếu ông ta chủ tâm giết mình từ lâu, thì có lẽ phải chuẩn bị trước dao,

hoặc súng lục, chứ không không phải tính nhờ đến những con dao cạo râu
của mình mà ông ta chưa hề nhìn thấy trước chiều hôm qua” - Anh nhân
thể nghĩ thêm.

Cuối cùng, đồng hồ điểm sáu giờ. Veltraninov bừng tỉnh, mặc quần áo và

đi tới chỗ Pavel Pavlovich. Khi mở cửa anh không tài nào hiểu được:
không hiểu được mình khóa Pavel Pavlovich để làm gì và tại sao không thả
ông ta ra khỏi nhà ngay từ lúc ấy? Và anh còn vô cùng ngạc nhiên khi thấy
kẻ bị giam giữ quần áo chỉnh tề; chắc là tìm được cách tự cởi trói. Ông ta
ngồi trên ghế bành, nhưng đứng ngay dậy khi Veltraninov bước vào phòng,
cầm sẵn chiếc mũ trong tay. Cái nhìn lo lắng, hoảng sợ của ông ta dường
như vội nói:

“Đừng có mở miệng, chả có gì mà phải mở miệng, không có gì để mà

nói cả…”

– Hãy đi đi! - Veltraninov nói. - Cầm lấy cái hộp của ngài - anh nói thêm.
Pavel Pavlovich từ cửa quay trở lại cầm lấy cái hộp đựng chiếc vòng kim

cương đặt ở trên bàn, đút vào túi áo khoác và đi ra phía cầu thang.
Veltraninov đứng ở chỗ cửa ra vào để khóa lại sau khi ông ta ra khỏi căn
phòng. Mắt của họ gặp nhau lần cuối; Pavel Pavlovich bỗng dừng lại, cả
hai cùng nhìn vào mắt nhau mất khoảng năm giây, thoáng chút ngập ngừng;
cuối cùng Veltraninov khẽ xua tay yếu ớt trước mặt ông ta.

– Thôi, đi đi! - Anh nói khẽ rồi khóa cửa ngay sau lưng ông ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.