NGƯỜI CHỒNG VĨNH CỬU - Trang 159

Phân Tích

Cảm giác một niềm hân hoan to lớn, khác thường choán lấy anh; điều gì

đó đã kết thúc, đã được cởi nút; một nỗi buồn khủng khiếp nào đó đã qua đi
và tan biến hoàn toàn. Anh cảm thấy thế. Nỗi buồn đó kéo dài năm tuần.
Anh giơ bàn tay quấn bằng cái khăn ướt đẫm máu, lẩm bẩm một mình:
“Không, giờ thì tất cả mọi sự đều đã kết thúc!”. Và trong cả buổi sáng hôm
đó, lần đầu tiên sau ba tuần lễ qua, anh hầu như không nghĩ về Liza, -
dường như máu chảy từ những ngón tay bị thương đã có thể “rửa” được
thậm chí cả nỗi buồn đó.

Anh ý thức được rằng mình đã thoát được sự nguy hiểm khủng khiếp.

“Những người ấy - Veltraninov nghĩ ngợi - chính là những người như vậy
trong một phút còn chưa biết là họ có cắt cổ người khác hay không, - nhưng
một khi đã cầm con dao trong bàn tay run rẩy của mình và cảm nhận được
giọt máu nóng trên những ngón tay của mình, thì cứa cổ còn là nhẹ, - họ có
thể “cắt phăng” cả đầu ấy chứ, như những tay tù nhân ở nơi đầy ải thường
mô tả. Chính thế đấy”.

Không thể ở nhà lúc này, anh đi ra phố với niềm tin rằng ngay bây giờ

điều gì đó nhất định sẽ xảy ra, hoặc bây giờ nó sẽ xảy ra với chính bản thân
mình. Anh lang thang trên phố và chờ đợi. Anh vô cùng muốn gặp một ai
đó, nói chuyện với ai đó, kể cả với những người không quen biết, và chỉ có
điều này cuối cùng cũng khiến anh nghĩ tới việc phải gặp bác sĩ để băng lại
bàn tay bị thương một cách cẩn thận. Vị bác sĩ vốn quen với anh từ trước,
xem xét vết thương, tò mò hỏi: “Sao lại có thể xảy ra như vậy được nhỉ?”.
Veltraninov cười lớn, nửa đùa nửa thật và tí nữa thì kể hết mọi chuyện,
song kìm lại được. Vị bác sĩ bắt mạch cho anh và khi nghe kể về cơn đau
tối qua, thuyết phục anh uống ngay một loại thuốc giảm đau nhanh mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.