NGƯỜI CHỒNG VĨNH CỬU - Trang 35

– Mà này, sao ngài lại thay đổi thế nhỉ! - Veltraninov tiếp tục nói, bỗng

dừng lại trước mặt khách - cứ như thể tự dưng lấy làm kinh ngạc trước cái
ý nghĩ đó. Thay đổi kinh khủng! Cực kì! Ngài trở thành một người khác
hoàn toàn!

– Có gì là lạ: chín năm rồi còn gì ạ…
– Không - không - không, vấn đề không phải ở thời gian! Bề ngoài của

ngài cũng đã thay đổi khiếp đi được, nhưng mà ngài thay đổi cái khác kia!

– Thì thế, có thể, chín năm rồi.
– Hay là từ tháng ba!
– Hì-hì, - Pavel Pavlovich cười láu lỉnh, - Suy nghĩ của ngài nhộn ghê

cơ… Nhưng nếu được phép, xin hỏi, thay đổi ở điểm nào ạ?

– Có gì đâu! Trước kia ngài từng là Pavel Pavlovich bệ vệ và lịch thiệp,

một Pavel Pavlovich khôn khéo, còn bây giờ - hoàn toàn là một Pavel
Pavlovich Vaurien

[2]

!

Anh bức xúc tới cái độ mà ai rơi vào tình huống này đôi khi cũng nói

những điều thừa.

– Vaurien? Ngài thấy thế? Và không còn thông minh nữa? Không khôn

khéo? Pavel Pavlovich cười khùng khục khoái trá.

– Khôn khéo đến khiếp! Giờ thì chắc là khôn khéo hết cỡ. “ Mình đã

thuộc dạng đểu, cha này còn đểu hơn! Mà… mục đích của hắn là gì vậy?” -
Veltraninov nghĩ bụng.

– Ôi, Aleksei Ivanovich vô cùng trân quý, ôi Aleksei Ivanovich vô cùng

quý giá! - Vị khách bỗng nhiên tỏ ra xúc động thái quá và xoay xở trên
chiếc ghế bành, - Mà chúng ta cần gì chứ? Chúng ta đâu có đang ở ngoài xã
hội, trong giới thượng lưu vàng son cao quý! Chúng ta - cả hai từng là
những người bạn cũ, những người bạn thật sự thâm tình, cũng có thể nói
rằng, ta hòa hợp với nhau chính ở cái sự chân thành và chúng ta cùng nhau
ôn lại mối dây thâm tình quý giá mà người vợ quá cố của tôi đã tạo ra cái
mắt xích vô giá cho tình bằng hữu của chúng ta!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.