NGƯỜI CHỒNG VĨNH CỬU - Trang 65

rất nhiều việc chưa được giải quyết! Song cái chính là bây giờ anh phải tỉnh
táo hơn, anh bắt buộc phải tỉnh táo hơn, nhất là lúc này anh đang hạnh phúc
và quá phấn kích; anh vô cùng cao thượng khi anh hạnh phúc, - nàng mỉm
cười nói thêm.

Mọi người cùng ra ngoài để tiễn Veltraninov. Bọn trẻ dẫn Liza tới, chúng

vừa chơi cùng với nó ở ngoài vườn. Lúc này chúng nhìn con bé có vẻ như
còn khó hiểu hơn lúc ban đầu. Liza bối rối, ngượng ngùng thật sự khi
Veltraninov ôm hôn nó trước mặt mọi người để từ biệt và luôn mồm sôi nổi
nói về việc sẽ cùng bố nó đến vào ngày mai. Cho đến phút cuối con bé vẫn
im lặng và không nhìn anh, nhưng bỗng nhiên nó nắm lấy tay anh kéo về
một phía, hướng cặp mắt khẩn cầu nhìn anh. Con bé muốn nói điều gì đó
với Veltraninov. Anh dẫn con bé vào một phòng khác.

– Gì thế Liza? - Veltraninov hỏi một cách âu yếm và khích lệ, nhưng con

bé vẫn đang còn sợ, nó nhìn quanh rồi dẫn anh vào một góc phòng; có vẻ
như nó muốn trốn tránh tất cả mọi người.

– Có chuyện gì đấy, Liza, chuyện gì?
Con bé vẫn im lặng, không nói; đôi mắt to xanh của nó nhìn chằm chằm

vào mắt Veltraninov, trên mọi nét của khuôn mặt nhỏ xinh ấy chỉ thể hiện
một nỗi sợ hãi khủng khiếp.

– Ông ấy… sẽ treo cổ! - Nó thì thầm như người mê sảng.
– Ai treo cổ? - Veltraninov hoảng hốt hỏi.
– Bố, bố! Ban đêm bố muốn lấy giây treo cổ! - Đứa bé hấp tấp nói, thở

gấp. - Chínhmắt cháu nhìn thấy! Vừa mới rồi bố lại muốn treo cổ, bố nói
với cháu, bố nói thế! Trước đây bố muốn thế, lúc nào bố cũng muốn…
cháu nhìn thấy lúc đêm…

– Không thể thế được! - Veltraninov thì thầm không tin.
Đứa bé bất thình lình nhào tới hôn tay Veltraninov. Nó òa khóc nức nở,

thở gấp qua tiếng nấc nghẹn, lắp bắp cầu xin anh, nhưng Veltraninov không
thể hiểu những gì nó nói trong cơn hoảng loạn. Sau này vĩnh viễn hằn trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.