NGƯỜI CHỒNG VĨNH CỬU - Trang 67

Chồng Và Nhân Tình Hôn Nhau

Anh vội vã muốn “biết” kinh khủng. “Mình thật sự choáng váng; mình

không có lúc nào tĩnh trí để mà hiểu, - Veltraninov nghĩ khi nhớ lại buổi
gặp Liza lần đầu tiên, - còn bây giờ thì cần phải biết rõ”. Để nhanh chóng
nắm được mọi chuyện anh hối hả ra lệnh cho xà ích cho xe chạy thẳng đến
chỗ Trusoski, nhưng ngay sau đó nghĩ lại: “Không, tốt nhất là để cho ông ta
tự đến nhà mình, trong thời gian ấy mình tranh thủ kết thúc những công
việc đáng nguyền rủa này”.

Anh hùng hục chạy công việc; song ngay lập tức nhận ra rằng không thể

tập trung được và ngày hôm nay không nên làm việc. Vào lúc năm giờ, khi
anh đi ăn trưa, bỗng dưng, lần đầu tiên, một ý nghĩ tức cười xuất hiện trong
đầu: có lẽ chính anh tự cản trở công việc của mình, can thiệp vào cái mớ
bòng bong khó gỡ ấy, tự mình chạy đôn chạy đáo, chen chúc trong các
công sở và tìm kiếm gã luật sư của mình, cái gã lúc nào cũng lẩn tránh anh.
Anh vui vẻ cười nhạo cái ý nghĩ ấy của mình. “Giá ý nghĩ này đến vào
chiều hôm trước, chắc hẳn mình đau khổ kinh khủng” - anh nghĩ, lòng thấy
vui hơn. Mặc dù vui vẻ đấy, song anh mỗi lúc trở nên lơ đãng và thiếu kiên
nhẫn, cuối cùng trở nên trầm tư. Và mặc dầu cố xâu chuỗi cái ý nghĩ bất an,
song rốt cuộc vẫn không rõ được điều mình mong muốn.

“Mình cần ông ta! - Anh đi đến kết luận. - Cần phải đoán ra con người

này, rồi sau đó mới quyết định. Kể cả thách đấu!”.

Chạy về nhà lúc tám giờ tối anh không thấy Pavel Pavlovich ở chỗ mình.

Thoạt đầu điều đó làm anh hết sức ngạc nhiên, sau đó là tức giận, sau đó
thậm chí chán nản; cuối cùng thì sợ hãi thực sự. “Có trời biết, trời biết, việc
này kết thúc ra sao!” Anh nhắc đi nhắc lại, lúc đi quanh phòng, lúc nằm
ườn trên đi-văng, mắt không ngớt nhìn đồng hồ. Cuối cùng, mãi tận chín

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.