NGƯỜI CHỒNG VĨNH CỬU - Trang 72

– Tôi không nói về ngài… ngài đừng giận, không nói về ngài… - Pavel

Pavlovich lẩm bẩm, mắt nhìn xuống đất.

Mavra bước vào với chai sâm banh trên tay.
– Đây rồi! - Pavel Pavlovich kêu lên, vẻ như sung sướng vì có lối thoát. -

Bà ơi mang cốc lại đây, mang cốc lại đây. Thật tuyệt vời! Tốt rồi người đàn
bà đáng mến, chúng tôi không cần gì nữa. Tôi mở nhé? Chúc ngài danh
thơm và phẩm giá, sinh vật đáng yêu! Xin cạn chén!

Sảng khoái trở lại, ông ta lại nhìn Veltraninov với con mắt xấc xược.
– Ngài cũng phải thừa nhận, - bỗng ông ta cười khúc khích, - rằng ngài

vô cùng tò mò muốn biết tất cả mọi chuyện, chứ cũng chả phải “hoàn toàn
không quan tâm” như ngài vừa nói đâu nhé, thế cho nên ngài thậm chí sẽ
lấy làm buồn nếu như ngay lúc này tôi đứng dậy ra về mà không giải thích
gì cho ngài.

– Đúng vậy, tôi sẽ buồn.
“Ôi, mi nói dối” - Nụ cười của Pavel Pavlovic nói lên điều đó.
– Nào, tiếp tục! - Ông ta rót rượu vào cốc.
– Xin nâng cốc, - Ông ta trịnh trọng nói, tay nhấc cốc rượu, - vì sức khỏe

nơi thiên đàng của người bạn Stepan Mikhailovich tôn kính!

Ông ta nâng cốc và uống cạn.
– Tôi không uống cốc này, - Veltraninov đặt cốc rượu của mình xuống

bàn.

– Sao vậy? - Lời chúc của tôi cũng thuận tai đấy chứ.
– Nguyên do là thế này: khi đến ngài cũng có say đấy chứ?
– Cũng có uống tí chút. Thì sao nào?
– Cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng tôi có cảm giác tối qua, đặc biệt là

sáng nay, ngài chân thành thương xót Natalia Vasilievna quá cố.

– Ai bảo ngài là tôi không thật lòng thương xót bà ấy cả lúc này? - Pavel

Pavlovic lại bật dậy, hệt như bị đẩy bằng lò so.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.