NGƯỜI CHỒNG VĨNH CỬU - Trang 76

– “Kẻ tàn bạo” là như thế nào? Xin hãy nói cho tôi biết, Aleksei

Ivanovich, vì Chúa, hay vì Đức Giê Su!

– Thôi đi, đủ rồi đấy, đủ rồi! - Veltraninov bỗng dưng lại nổi đóa quát lên

- Đến lúc ngài phải về rồi, biến khỏi đây ngay!

– Không, chưa đủ! - Pavel Pavlovich cũng bật dậy, - Thậm chí cứ cho là

tôi làm ngài phát chán, nhưng vẫn chưa đủ, là vì trước tiên tôi còn phải
uống với ngài và chạm cốc! Cạn chén xong tôi sẽ đi, còn bây giờ tôi thấy
vẫn chưa đủ!

– Pavel Pavlovich, ngày hôm nay ngài có biến đi hay không thì bảo?
– Tôi có thể biến đi, nhưng trước hết chúng ta phải cùng uống! Ngài nói

rằng ngài không muốn uống với chính thằng tôi đây. Còn tôi, tôi lại muốn
ngài uống với chính tôi!

Pavel Pavlovich càng lúc càng nhăn nhó và không hích hích cười nữa.

Mọi thứ trong ông ta bỗng lại đảo lộn tới mức đối lập lại với toàn thể cái
thân hình và giọng điệu của ông ta lúc này, và điều này khiến Veltraninov
trở nên vô cùng bối rối.

– Nào, xin mời, Aleksei Ivanovich, nào, xin đừng từ chối! - Pavel

Pavlovich tiếp tục, nắm chặt tay Veltraninov và nhìn vào mặt anh ta một
cách lạ lùng. Rõ ràng vấn đề bây giờ không chỉ ở một việc uống rượu.

– Thôi, được rồi. - Veltraninov lẩm bẩm. - Cái thứ nước… nhạt phèo ấy

đâu…

Còn lại đúng hai cốc, rượu nhạt thật, nhưng chúng ta sẽ uống, nào cùng

chạm cốc! Xin ngài hãy cầm lấy cốc của mình.

Họ chạm cốc và uống cạn.
– Nào, đã thế thì, đã thế thì… Ôi chao! - Pavel Pavlovich bỗng lấy hai

tay ôm lấy trán và giữ nguyên bộ dạng một lúc. Veltraninov có cảm giác chỉ
tí nữa thôi ông ta sẽ thốt ra lời cuối cùng. Nhưng Pavel Pavlovich không
nói một lời nào với anh ta. Ông ta chỉ nhìn Veltraninov và im lặng nở nụ
cười hết cỡ, cái nụ cười vừa nãy, ranh mãnh, kèm theo cái nháy mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.