NGƯỜI CÔ ĐỘC - Trang 101

Không, hôm nay ông sẽ không ăn một mình, chẳng phải vậy là quá

nguy hiểm sao? Chẳng phải nó là ngưỡng cửa bước vào con đường từ dùng
bữa ngay tại quầy bán hàng, uống rượu ở quán bar cho tới uống ở nhà mà
không ăn gì, tới cảm giác chán nản, phải dùng thuốc để có thể chìm vào
giấc ngủ, rồi cuối cùng sốc thuốc mà chết? Nhưng tại sao ta phải can đảm?
Có còn ai trông cậy vào ta, còn ai bận tâm đến ta nữa?

Ông đang trở nên ủy mị hơn từng phút, cố chọn giữa cá bơn halibut,

cá mú, thịt thăn bò và bít-tết. Tất cả bọn chúng đều khiến ông buồn nôn, rồi
đột nhiên ông giận dữ. Thức ăn chết tiệt. Cuộc sống chết tiệt. Ông muốn bỏ
mặc xe chở đồ của mình mà bỏ đi, cho dù nó đã đầy ắp đồ đạc. Nhưng làm
vậy sẽ khiến các nhân viên cửa hàng phải vất vả xếp lại đồ, mà một trong số
họ lại rất dễ thương. Ông có thể tự mình bỏ lại đồ lên kệ, nhưng như vậy
thật cực quá. Ông thấy uể oải, chỉ muốn về và nằm mãi trên giường của
mình cho đến khi một căn bệnh nào đó tìm đến ông.

Ông đẩy chiếc xe đến quầy, trả tiền và ra về. Trên đường ra bãi đỗ xe,

ông dừng lại ở bốt điện thoại, ông quay số.

“A lô?”

“Chào, Charley.”

“Geo!”

“Có trễ quá để anh thay đổi ý định không? Về tối nay. Hồi sáng khi

em gọi, anh tưởng anh có hẹn, nhưng họ vừa gọi lại cho anh...”

“Dĩ nhiên là không sao rồi.” Bà thậm chí chẳng buồn nghe lời bào

chữa dối trá của ông. Sự phấn khích của bà ngay lập tức truyền đến ông qua
những đường zíc zắc của sóng âm, nhanh hơn cả lời nói của bà. Trong phúc
chốc, Geo và Charley được kết nối với nhau, tạo thành một cặp may mắn
nữa của buổi tối này, giữa những người đang lang thang cô độc. Nếu có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.