nhân viên cửa hàng nào đang nhìn ông, họ sẽ thấy khuôn mặt ông sáng ngời
lên sau cửa kính, tràn đầy khấn khởi như một người đang yêu.
“Có cần anh mang gì đến không? Anh đang ở siêu thị.”
“Ồ không, không cần đâu, cảm ơn anh, Geo. Em có cả đống đồ ăn ở
đây rồi. Dạo gần đây em lúc nào cũng trữ quá nhiều. Em nghĩ có lẽ vì...”
“Anh sẽ ghé qua sau một chốc nữa. Phải tạt qua nhà một chút trước
đã. Hẹn gặp lại em.”
“Ôi Geo, thật tuyệt quá đi! Au revoir!
[27]
Tâm trạng của ông lại thay đổi một lần nữa trước cả khi ông kịp tống
hết đồ vào trong xe. “Ta có thực sự muốn gặp cô ấy?” ông tự hỏi chính
mình. “Điều khỉ gió gì khiến ta muốn làm như vậy?” Ông hình dung ra buổi
tối mà đáng lẽ ông sẽ trải qua ở nhà một mình, tự chuẩn bị đồ ăn từ những
thứ ông đã mua, rồi nằm trên ghế sô pha gần giá sách mà đọc cho đến khi
chìm vào giấc ngủ. Mới đầu, đây trông có vẻ thực sự là một viễn cảnh hấp
dẫn, hợp lý. Nhưng chỉ sau vài giây, George nhận ra sự thiếu vắng làm cho
nó trở nên ý nghĩa và mãn nguyện hơn. Trong viễn cảnh đó, không còn có
Jim ngồi đối diện với ông phía bên kia của chiếc ghế sô pha, cũng cầm một
cuốn sách khác trên tay; hai người bọn họ chăm chú vào cuốn sách của
mình nhưng vẫn hoàn toàn ý thức được sự hiện diện của người kia.
Về tới nhà, ông cởi bộ vét ra và khoác lên mình chiếc áo ka ki, quần
vải din màu xanh nhạt, giầy da và áo len cổ chui (Đôi lúc ông nghi ngờ gu
ăn mặc này của mình, chẳng phải nó mang lại cảm giác ông đang cố mặc
như thanh niên sao? Nhưng Jim thường nói, ông trông rất đẹp khi mặc như
vậy, rằng ông trông giống như Rommel trong thường phục. George thích
như vậy).
Khi ông sẵn sàng để ra khỏi nhà thì có tiếng chuông cửa. Có thể là ai
vào giờ này? Bà Strunk!