NGƯỜI CÔ ĐỘC - Trang 134

“Em sẽ xoay xở được.”

Một giọng nói trong đầu George vang lên, ‘Mày có thể mời cậu ta về

ngủ qua đêm ở nhà mày. Nói với cậu ta mày sẽ đưa cậu ta về vào sáng hôm
sau
.’ George hỏi ngược lại nó, ‘Mày nghĩ tao là loại người gì?’ Giọng nói
lại bảo, ‘Chỉ là gợi ý vậy thôi.’

Đồ uống cuối cùng cũng tới, George nói với Kenny, “Sao chúng ta

không chuyển qua bàn trong góc kia nhỉ? Cái ti vi chết tiệt cứ nhảy loạn xạ
trong mắt tôi.”

“Được ạ.”

George nghĩ sẽ thú vị hơn nếu cậu ta bớt chút thụ động. Nhưng dù

sao, ông cũng phải chơi theo luật của chúng hoặc không chơi chút nào cả.
Khi họ bắt đầu ngồi xuống, đối diện nhau, George lại nói, “Tôi vẫn còn giữ
chiếc gọt bút chì ở đây,” rồi ông lôi nó từ trong túi ra, ném xuống mặt bàn
như thể nó là rác.

Kenny cười nói, “Em đã đánh mất cái của mình từ lúc nào rồi.”

Một giờ đồng hồ đã trôi qua. Họ đều đã say: Kenny chỉ hơi chếnh

choáng còn George đã say mèm, nhưng vẫn giữ được tỉnh táo, một việc rất
hiếm đối với ông. Ông cố miêu tả cho chính mình cơn say này là gì. Nói
đơn giản, nó như Plato vậy, nó là một cuộc đối thoại. Cuộc đối thoại giữa
hai người. Nhưng không phải theo kiểu trò chuyện triết học như Plato bóc
tách từng sợi tóc, bẻ xoắn từng ngôn từ, ta là đúng nhất; không phải theo
kiểu đấu khẩu nhạo báng nhau; không phải rủ rỉ tranh luận u ám, buồn rầu.
Trong cuộc hội thoại này, bạn có thể nói bất cứ điều gì bạn muốn và đổi chủ
đề bất cứ khi nào bạn thích. Thậm chí, bạn nói gì cũng không quan trọng
bằng việc chỉ cần hiện diện trong mối quan hệ song phương tuy hai mà một
này. George không thể hình dung có khi nào có được cuộc trò chuyện như
thế này với một người phụ nữ, bởi vì phụ nữ chỉ có thể nói chuyện về cá
nhân. Nhưng với một người đàn ông lại khác, nếu như có sự khác biệt nhất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.