NGƯỜI CÔ ĐỘC - Trang 135

định nào đó giữa hai người; chẳng hạn như nếu hắn ta là một người da đen.
Bạn và người bạn tâm giao phải đối lập nhau. Tại sao ư? Vì bạn phải trở
thành một nhân vật tượng trưng, như trong trường hợp này: tuổi trẻ và sự
già nua. Tại sao bạn phải trở thành tượng trưng? Vì cuộc trò chuyện hình
thành giữa những tự nhiên phi con người. Nó đơn thuần chỉ là giao tiếp
ngôn ngữ tượng trưng với nhau. Nó không cần phải dính dáng gì đến cá
nhân bên nào cả. Đó là tại sao, trong cuộc trò chuyện, bạn có thể nói về bất
cứ điều gì. Kể cả sự tự tin nhất, bí mật kinh hoàng nhất cũng có thể được
thốt ra như một lối nói ẩn dụ đơn thuần hay một minh họa mà sẽ chẳng bao
giờ bị đem ra làm luận cứ đối đầu với bạn.

George muốn giải thích tất cả những điều này cho Kenny, nhưng nó

quá rối rắm và ông sợ không muốn mạo hiểm xem Kenny có hiểu ông hay
không. Hơn bất cứ điều gì, ông rất muốn được Kenny hiểu, ông muốn tin
rằng Kenny biết cuộc trò chuyện đó là gì. Và thực tình mà nói, vào lúc ông
nghĩ Kenny phần nào hiểu. George gần như có thể cảm nhận được sự tê giật
của cuộc hội thoại đó xung quanh hai người, đang sáng rọi vào họ. Ông
chắc chắn thấy đang được soi sáng. Thứ ánh sáng toát ra từ Kenny không
phải là sự thông minh sắc sảo, cũng không phải sự thu hút quyến rũ. Chỉ
đơn thuần là hai người bọn họ, ngồi đối diện nhau, mỉm cười đầy ngụ ý.
Quan trọng hơn thế, họ rạng ngời vì sự thấu hiểu chung.

“Hãy nói gì đi,” ông ra lệnh cho Kenny.

“Có bắt buộc không ạ?”

“Có.”

“Em nói gì bây giờ?”

“Bất cứ điều gì. Bất cứ điều gì có vẻ như quan trọng, ngay tức khắc.”

“Khó ở chỗ đó. Em không biết điều gì là quan trọng hay không. Em

có cảm giác như đầu óc mình đã dừng lại, không còn chỗ cho những việc
quan trọng, đối với em.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.