NGƯỜI CÔ ĐỘC - Trang 145

Kenny nhún vai lém lỉnh, “Sẽ chẳng ai nhìn thấy chúng ta. Chúng ta

là vô hình, thầy không biết sao?”

Nhưng cậu ta vẫn mặc quần áo vào, George cũng làm theo. Khi bắt

đầu đi ra khỏi bãi biển, Kenny quàng tay lên vai George, “Thầy biết không,
họ chẳng bao giờ để ta được là chính ta. Nếu ta cứ ngoan cố mà làm, ta sẽ
gặp rắc rối lớn.”

Quãng đường về nhà đã giúp George tỉnh táo ra nhiều. Cho đến khi

họ về tới nơi, ông không còn thấy họ như hai kẻ cuồng điên trong nước nữa,
mà trở lại là ông giáo sư già, đầu tóc ướt nhẻm, đang dẫn cậu sinh viên
cũng ướt như chuột lột về nhà trong đêm. George trở nên tỉnh hơn, và lại
nói chuyện gần như cộc lốc. “Phòng tắm trên tầng. Tôi sẽ đi lấy khăn tắm.”

Kenny ngạc nhiên trước sự nghiêm trang đột ngột. Cậu cũng cung

kính hỏi, “Thầy không tắm luôn sao ạ?” cậu có đôi chút thất vọng.

“Tôi sẽ tắm sau. Giá mà tôi có quần áo cỡ cậu để cho cậu mượn. Cậu

sẽ phải choàng mình trong chăn cho đến khi quần áo khô vậy. Hơi chậm,
nhưng nó là cách tốt nhất chúng ta có thể làm.”

“Nghe này, em không muốn gây phiền hà cho thầy. Chi bằng em đi

thì hơn.”

“Đừng ngớ ngẩn. Cậu sẽ cảm lạnh đấy.”

“Mặc một lúc rồi quần áo sẽ khô thôi. Em sẽ không sao cả.”

“Vớ vẩn. Đi lên đi, tôi sẽ chỉ cho cậu nơi để đồ.”

George từ chối không để Kenny bỏ đi khiến cậu hài lòng. Cậu khua

khoắng ầm ĩ trong nhà tắm, không hẳn là hát mà chỉ là một tràng dài những
âm thanh hổ lốn. Cậu ta sẽ đánh thức hàng xóm dậy mất, George nghĩ,
nhưng ai thèm bận tâm? George lại thấy phấn khởi trở lại, ông thấy hưng
phấn, thú vị và sống động. Ông đi vào phòng ngủ, thay đồ ướt ra và choàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.