NGƯỜI CÔ ĐỘC - Trang 147

trong chúng tôi nên giữ lại bất kỳ con vật nào, nếu người kia không còn... ở
đây.”

Không. Kenny hoàn toàn không tò mò chút nào về chuyện đó. Cậu ta

đang tập trung ngốn một miếng to miếng bánh sandwich của mình. George
hỏi cậu ta, “Sandwich thế nào?”

“Tuyệt lắm ạ.” Cậu ta toe toét cười, miệng ngồm ngoàm bánh, cậu

nuốt rồi nói. “Thầy biết không, em nghĩ thầy đã khám phá ra bí mật của một
cuộc sống hoàn hảo.”

“Tôi đã?” George đã uống gần hết một phần tư cốc Scotch của mình

để đẩy lùi cơn co giật đã bắt đầu khi ông nói về Jim và lũ động vật. Giờ ông
lại cảm thấy hơi men đang quay trở lại vội vã. Nó khiến ông hồ hởi, nhưng
hơi quá nhanh.

“Thầy không biết rất nhiều thanh niên như bọn em mơ về những gì

thầy đang có sao? Ý em là, con người ta còn cần gì hơn nữa? Thầy không
cần phải nghe lời ai. Thầy có thể làm bất kỳ điều quái dị nào nảy ra trong
đầu thầy.”

“Và đó là quan niệm của cậu về cuộc sống lý tưởng?”

“Chắc chắn rồi.”

“Nghiêm túc?”

“Có chuyện gì vậy, giáo sư? Thầy không tin em sao?”

“Điều khiến tôi không hiểu là, nếu cậu đã muốn sống một cuộc sống

như vậy, thì Lois có vai trò gì ở đây?”

“Lois? Cô ấy thì liên quan gì ạ?”

“Kenny, tôi không có ý tọc mạch, nhưng dù đúng hay sai, tôi có ý

niệm rằng cậu và cô ấy có thể cân nhắc đến chuyện...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.